Chương 46: Kiếm Chủ Bát Hoang (Edit)

Tất cả mọi người đều cảm thấy Tiêu Trần sẽ thua, nhưng đúng lúc này, Tiêu Trần bất ngờ đâm tới một kiếm, nháy mắt xoay ngược tình thế.

Một kiếm tinh xảo tuyệt luân, chỉ một kiếm đã cứng rắn xoay chuyển tình thế tất bại hoàn toàn ngược lại.

"Đây..." Thấy Tiêu Trần đâm ra một kiếm này, Trưởng lão Đông Kiếm Các vừa không cam lòng thở vắn than dài lập tức thay đổi sắc mặt, tràn ngập không dám tin.

Ai có thể ngờ được, dưới tình huống như thế mà Tiêu Trần còn có thể đâm ra một kiếm nghịch chuyển thế này. Cho dù là nhân vật đầu sỏ thế hệ trước như Thương Huyền cũng không nhịn được khen không dứt miệng.

"Trần Lăng, không phải ta sơ ý, là ngươi quá nóng vội..." Một kiếm đâm ra, Tiêu Trần nhẹ giọng cười nói.

Lúc trước sơ hở nơi vai trái vốn là Tiêu Trần cố ý lộ ra cho Trần Lăng, mà đúng là Trần Lăng cũng bị lừa, sau đó hai người lần lượt ra tay, kết quả cũng không khó đoán.

Mục tiêu của Trần Lăng là vai trái của Tiêu Trần, mà mục tiêu của Tiêu Trần lại là ngực Trần Lăng. Kết quả cuối cùng có khả năng Tiêu Trần sẽ bị trọng thương, nhưng Trần Lăng lại là trực tiếp ngã xuống.

Dùng trọng thương đổi một mạng, kết quả không ngoài ý muốn chút nào. Trần Lăng chỉ kém một chiêu, lại thua cả trận đấu.

Hai người đồng thời dừng tay, đều rất rõ ràng kết quả cuối cùng là gì. Đao phong chỉ cách bả vai Tiêu Trần vài tấc, mà trường kiếm cũng chỉ cách ngực Trần Lăng vài tấc mà thôi. Chỉ cần đao hoặc kiếm trong tay hai người lại dịch lên một chút là có thể đánh trúng đối phương.

Vẫn duy trì động tác này, mặt Trần Lăng lộ vẻ chua sót nhìn về phía Tiêu Trần, sau đó chủ động thu đao vào vỏ, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Trúng kế của ngươi..."

"Là bản thân ngươi quá nóng vội." Nghe Trần Lăng nói như vậy, Tiêu Trần cũng thu Thanh Vân Kiếm, cười đáp.

"Hừ, ta sớm nên nghĩ đến mới phải, người như ngươi sao có thể lộ sơ hở trước mặt đối thủ được. Trận đấu này ta thua tâm phục khẩu phục..." Trần Lăng không biện giải, thua chính là thua, chút thất bại mà thôi, hắn còn thừa nhận được.

Thắng không kiêu, bại không nản, đây mới là tâm trạng Tiềm Long nên có, nếu ngay cả thất bại cũng không dám thừa nhận thì cũng không xứng với danh hiệu Tiềm Long.

Thắng bại đã phân, hai người đồng thời xuống khỏi đài luận võ. Người của Đông Kiếm Các thấy kết quả như vậy đến giờ vẫn đang ngơ ngác như trong mơ. Ai có thể ngờ được, trận chiến tất bại lại có thể thắng lợi đâu chứ.

Hai người đồng cảnh giới, Tiêu Trần lại đánh bại Tiềm Long Trần Lăng của Huyết Ma Điện, đây là chuyện Đông Kiếm Các bọn họ hoàn toàn không dám tưởng tượng.

Ánh mắt đám người nhìn Tiêu Trần đều thay đổi. Nếu lúc trước còn có người nghi ngờ tư cách Tiềm Long của Tiêu Trần thì giờ đây hắn đã dùng kết quả trận đấu này chứng minh thân phận Tiềm Long của mình.

Trong tình huống cùng cảnh giới đánh bại Trần Lăng, tuy rằng thắng hiểm, nhưng vẫn không che giấu được hào quang của Tiêu Trần, nếu người như vậy còn không xứng trở thành Tiềm Long thì ai mới xứng đây?

Tiêu Trần từ từ bước đến cạnh Thương Huyền, thi lễ với ông ta, cười nói: "Sư phụ, may mắn không làm nhục sứ mệnh..."

Thương Huyền nghe xong thì vui mừng vô cùng, gật đầu liên tục nói: "Tốt, tốt lắm..."

Thương Huyền đã hoàn toàn không biết nên biểu đạt cảm giác trong lòng mình thế nào cho phải, chỉ không ngừng gật gù hài lòng.

Trận chiến đầu tiên, thắng lợi thuộc về Đông Kiếm Các. Chuyện này tương đối có lợi cho hai trận kế tiếp. Mà so với Đông Kiếm Các bên này, áp lực trên vai hai đệ tử còn lại của Huyết Ma Điện lớn hẳn lên. Bởi vì chỉ cần thua một trận nữa thôi, lần tranh đoạt Linh Mạch lần này lập tức thất bại hoàn toàn.

Trận chiến thứ hai là Tề Nghiên đối đầu một đệ tử nội môn của Huyết Ma Điện, tu vi hai người đều là Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn, từ lúc bắt đầu đã khó phân thắng bại.

Đệ tử Huyết Ma Điện bên này cũng là nữ tử, tên Hồng Đình, thoạt nhìn còn rất quen thuộc với Tề Nghiên. Đây cũng là bình thường, tuổi tác không sai lệch nhiều, trước giờ đều là đối thủ cạnh tranh, đối mặt cũng quen thuộc.

"Cần cố gắng đến mức này à? Dù ngươi đánh bại ta, trận tiếp theo các ngươi cũng không có phần thắng đâu. Trận sau chính là sư huynh ta ra trận, mà Huyết Ma Điện các ngươi... hình như Huyết Thủ không tới đúng không?"

Trong lúc chiến đấu kịch liệt, Tề Nghiên cười châm chọc.

Huyết Thủ mà Tề Nghiên nói chính là đệ tử đứng đầu trong số các đệ tử hạch tâm của Huyết Ma Điện. Mà hôm nay Huyết Thủ không tới, tương đương với đệ tử hạch tâm từ Huyết Ma Điện xuất chiến chắc chắn không phải đối thủ của Tần Hằng, bởi vì thực lực Tần Hằng đủ để sánh ngang Huyết Thủ.

Nghe Tề Nghiên nói xong, mặt Hồng Đình rất khó nhìn: "Mẫu Dạ Xoa, nói nhảm ít thôi. Ta mặc kệ những người khác, ta chỉ cần thắng ngươi là được..."

"Hồ ly thối, có phải cho ngươi mặt mũi người liền cho rằng ta sợ ngươi không?" Nghe Hồng Đình nói xong, Tề Nghiên cũng nổi giận, sau đó trận chiến của hai người càng thêm kịch liệt.

Tục ngữ nói nữ tử thù hận sẽ không thua với nam tử. Như Tề Nghiên và Hồng Đình bây giờ vậy, hai người ra tay đều cho người ta cảm giác không chết không ngừng, cứ như có thù giết cha vậy.

Đại chiến bùng nổ kịch liệt, đến cuối cùng, hai nàng đều bị thương không nhẹ. Có thể nhìn ra thực lực cả hai rất gần, muốn phân thắng bại là chuyện không thể. Hơn nữa, hai người chiến đấu không như Tiêu Trần và Trần Lăng, rõ ràng là trí nhau vào chỗ chết.

Nữ nhân điên lên là đáng sợ nhất, điểm này Tiêu Trần đã sớm lĩnh hội. Hắn nhìn Tề Nghiên và Hồng Đình trên đài luận võ, cười khổ nói: "Sư phụ, hay là tính hòa đi, cứ thế này thì không chết người là không ra kết quả đâu."

Hắn đề nghị Thương Huyền ra tay ngăn lại trận chiến này, cứ vậy đánh tiếp, hai nữ tử không chết cũng tàn.

Nghe Tiêu Trần nói xong, Thương Huyền nhìn sang Nhị Điện Chủ của Huyết Ma Điện bên cạnh, đối phương lặng đi một lát, sau đó âm trầm gật đầu.

Tề Nghiên và Hồng Đình tuy đều không có tư chất Tiềm Long nhưng vẫn là thiên tài khó gặp. Dù là với Huyết Ma Điện hay Đông Kiếm Các đều là không thể tùy tiện tổn thất. Vậy nên chỉ cần không phải bất đắc dĩ, Thương Huyền và Nhị Điện Chủ Huyết Ma Điện đều sẽ không trơ mắt nhìn hai nàng chết ở chỗ này.

Đạt thành chung nhận thức, Thương Huyền và Nhị Điện Chủ Huyết Ma Điện đồng thời ra tay, mạnh mẽ tách hai nữ tử đã đánh mất lý trí trên đài ra. Tuy hai bên đều bị sư phụ nhà mình ngăn lại nhưng vẫn không có ý định dừng tay, ai cũng không chịu thiệt thòi, há miệng mắng chửi.

"Mẫu Dạ Xoa, có bản lĩnh lại đến..."

"Đến làm gì nhau, hồ ly thối, tưởng ta sợ ngươi chắc?"

Cả hai đã gần như mất hết lý trí, Tiêu Trần và Trần Lăng thấy cảnh này đều bất đắc dĩ cười khổ. Tiêu Trần không biết Tề Nghiên và Hồng Đình từng có mâu thuẫn gì, nhưng Trần Lăng lại rõ.

Hai người bái nhập Huyết Ma Điện và Đông Kiếm Các cùng một năm. Hơn nữa nghe đâu gia tộc cả hai đều ở tại cùng một tòa thành, có thể nói là đối thủ cạnh tranh từ nhỏ. Dù là vì gia tộc hai bên hay vì chính mình, dù sao chỉ cần hai nàng gặp nhau thì chắc chắn là không chết không thôi.

Theo cái nhìn của Trần Lăng, hai nàng đấu nhiều năm như vậy có lẽ còn chẳng nhớ vì sao ban đầu lại đấu, nhưng đã gần trở thành một loại bản năng rồi.