Cùng một cảnh giới, cuối cùng Đông Kiếm Các đã có thể đối chọi được với Tứ Đại Tiềm Long, nhìn Tiêu Trần và Trần Lăng vẫn đang miệt mài chiến đấu, tất cả mọi người trong Đông Kiếm Các đều dâng trào nhiệt huyết, còn bên phía Huyết Ma Điện sắc mặt lại trở nên khó coi.
Vốn tưởng rằng trận chiến này Trần Lăng đã nắm chắc chiến thắng chín phần rồi, nhưng bây giờ xem ra, do có sự xuất hiện của Tiêu Trần, e rằng kết quả thắng thua của trận chiến này còn chưa rõ được, bởi vì hắn hoàn toàn không hề sợ Trần Lăng.
Tất nhiên nếu như Trần Lăng không áp chế tu vi, có lẽ có thể đánh bại được Tiêu Trần nhưng hắn ta sẽ không làm thế, bởi vì hắn ta khinh thường giành được chiến thắng bởi tu vi vượt trội.
Trong suốt trận chiến mấy trăm chiêu kịch liệt, cả hai bên đều không chiếm được ưu thế, trong quá trình chiến đấu, hai người họ cùng lùi về phía sau như thể đã bàn bạc xong xuôi, kéo ra khoảng cách rồi đưa mắt nhìn nhau. Trần Lăng nhìn về phía Tiêu Trần rồi cười nói.
“Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, cho dù có thêm một ngày một đêm nữa e rằng cũng khó mà đưa ra kết quả, Tiêu Trần hãy phân định thắng thua đi...”
Cả hai chiến đấu đến tận bây giờ đều vẫn chưa dốc hết toàn lực, nghe Trần Lăng chủ động phân định thắng thua, Tiêu Trần cũng nở một nụ cười trên mặt: “Có thể...”
Dưới tình huống cả hai vẫn giữ lại thực lực như vậy quả thật rất khó để quyết định kẻ thắng người thua, chỉ khi bày hết con át chủ bài ra mới có được kết quả cuối cùng.
Trần Lăng nghe thấy câu trả lời của Tiêu Trần, khẽ mỉm cười rồi bình thản gật đầu, sau đó đao khí quanh người lập tức bùng nổ thật mạnh, vốn chỉ là đao khí cấp Tiểu Thành nhưng bây giờ trực tiếp tăng vọt tới cảnh giới Đại Thừa.
“Đao khí cảnh giới Đại Thừa, hắn ta mới mười chín tuổi, đây...” Một vị đệ tử nội môn của Đông Kiếm Các kinh hãi hô lên khi cảm nhận được đao khí của Trần Lăng rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Đại Thừa.
Điều này sao có thể chứ? Hiện tại Trần Lăng mới mười chín tuổi, sao có thể tu luyện đao khí đến cảnh giới này? Cần phải biết rằng ngay cả đệ tử nội môn của Đông Kiếm Các có thể tu luyện kiếm khí đến mức này cũng không quá hai mươi người.
Thiên phú như vậy đã không thể dùng từ đáng sợ để diễn tả được nữa rồi, sau khi kinh hãi qua đi, mọi người bên phía Đông Kiếm Các lần lượt đưa mắt nhìn Tiêu Trần, trong mắt ngập tràn vẻ nặng nề cùng mong chờ.
Đao khí của cảnh giới Đại Thừa vượt xa so với cảnh giới Tiểu Thừa, bây giờ Trần Lăng đã bày ra con át chủ bài của mình rồi, còn Tiêu Trần sẽ ứng phó ra sao khi đối mặt với con át chủ bài này đây? Hay nói cách khác liệu kiếm khí của hắn đã đạt tới cảnh giới Đại Thừa hay chưa?
Tất cả mọi người đều tỏ ra mong đợi, nhưng ngẫm lại kiếm khí của Tiêu Trần có thể đạt tới cảnh giới này không? Phải biết rằng, một năm trước kiếm khí của hắn chỉ mới ở cảnh giới Nhập Môn, cần phải liên tiếp đột phá hai cảnh giới trong vòng một năm ngắn ngủi gần như là điều không thể...
Trong lòng họ hơi lo lắng, lo Tiêu Trần không đỡ nổi đao khí Đại Thừa của Trần Lăng, nhưng dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, chỉ thấy kiếm khí của hắn cũng bắt đầu tăng vọt, lao thẳng tới cảnh giới Đại Thừa.
“Ta biết ngay đao khí của huynh chắc chắn không phải là cảnh giới Tiểu Thừa, may mà ta mới vừa đột phá cách đây hai ngày...” Cùng với sự bùng nổ của kiếm khí quanh người, Tiêu Trần khẽ cười nói.
Hắn vừa dứt lười, kiếm khí cũng tăng vọt đến cảnh giới Đại Thừa.
Kiếm khí đạt tới cảnh giới này, mọi người của Đông Kiếm Các đều lần lượt hút một ngụm khí lạnh khi cảm nhận được điều này, trong lòng chấn kinh không thôi. Họ đã không biết dùng từ gì để miêu tả nữa rồi, có lẽ đây là sự khác biệt giữa Tiềm Long và thiên tài bình thường. Ở độ tuổi mười chín họ đã lĩnh ngộ được đao khí và kiếm khí của cảnh giới này.
Khác với đao khí Đại Thừa của Trần Lăng, kiếm khí này của Tiêu Trần mới đột phá cách đây hai ngày, chỉ có thể tính là sơ kỳ, nhưng dù là vậy hắn cũng đã có sức mạnh để chiến đấu rồi, dẫu cho không bằng đao khí Đại Thừa của Trần Lăng, nhưng cũng cực kỳ hạn chế.
“Tiềm Long thứ năm thật sự xuất thế, trận chiến này bất kể là thắng hay thua, Tiêu Trần đã chứng minh được tư thái Tiềm Long của chính mình...” Triệu Vô Vân ngồi trên khán đài nhìn thấy hai người họ đã lật ngửa con át chủ bài của mình, trong ánh mắt chợt xẹt qua một chút ý chí chiến đấu.
Cùng với giọng nói của Triệu Vô Vân, thân hình hai người cùng dịch chuyển, trận đại chiến cuối cùng sắp bắt đầu.
Đao khí và kiếm khí Đại Thừa va chạm thật mạnh vào nhau không hề giữ lại, dưới sự tăng vọt của đao khí và kiếm khí, uy lực của võ kỹ thượng phẩm mà hai người họ thi triển đã không hề thua kém Huyền võ kỹ hạ phẩm.
Tốc độ ra tay ngày càng nhanh, góc độ tấn công cũng khó hơn, giờ phút này cả hai đều không giữ lại một chút nào, cùng lúc đó Tiêu Trần cũng không hề tỏ ra mệt mỏi khi ở trước mặt Trần Lăng như cũ.
Nhìn thấy cuối cùng hai người họ sắp phân thắng bại, vẻ mặt Thương Huyền đang ở trên khán đài tràn ngập vui sướng, quay sang cười nói với Nhị điện chủ Huyết Ma Điện: “Có vẻ như Tiềm Long của Huyết Ma Điện các người muốn đè ép Tiềm Long Đông Kiếm Các chúng ta cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.”
“Hừ, Thương Huyền ông đừng vui mừng quá sớm!” Nghe thấy Thương Huyền nói vậy, Nhị điện chủ Huyết Ma Điện hừ lạnh một tiếng.
Thành thật mà nói, trong lòng Nhị điện chủ của Huyết Ma Điện thực sự rất khó chịu, lẽ ra đây hẳn là một trận chiến dễ dàng giành được thắng lợi, nhưng bây giờ lại trở thành cục diện như vậy. Mà hết thảy mọi chuyện đều là do Tiêu Trần bất ngờ xuất thế. Nếu không có hắn Đông Kiếm Các còn ai có thể chiến đấu ngang tay với Trần Lăng chứ? Cho dù để đệ tử hạch tâm của Đông Kiếm Các tới, kêu hắn ta áp chế tu vi giống như Trần Lăng thì Nhị điện chủ Huyết Ma Điện vẫn có lòng tin tuyệt đối rằng Trần Lăng sẽ thắng.
Kết quả đã trở nên phức tạp và mơ hồ, ai cũng không dám đưa ra kết luận trước khi trận chiến giữa Tiềm Long vẫn chưa kết thúc.
Không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều nghiêm túc theo dõi trận so tài trên võ đài, dưới ánh mắt của mọi người, cuối cùng hai người Tiêu Trần và Trần Lăng cũng đã đến giai đoạn quyết định thắng thua cuối cùng.
Kiếm khí và đao khí lần lượt bao quanh thân kiếm và thân đao, đao kiếm va chạm, cả hai người đều đang tìm kiếm cơ hội, mà chỉ cần họ sơ xuất một chút thì rất có thể bị đối phương nắm được từ đó định sẵn thua cuộc.
Trong trận chiến kịch liệt đao quang kiếm ảnh ngập trời, cuối cùng Trần Lăng cũng bắt được một sai lầm nho nhỏ của Tiêu Trần, thanh đao trong tay bất ngờ chém xuống vai trái của hắn.
“Tiêu Trần, đệ quá bất cẩn rồi...” Chỉ một sơ hở thoáng qua kia, vai trái của Tiêu Trần xuất hiện một lỗ hổng cực kỳ nhỏ, nếu trong mắt người khác thì sơ hở này không được coi là gì, nhưng trong mắt Trần Lăng thì đó là cơ hội để giành chiến thắng.
Trận chiến giữa Tiềm Long, thắng thua chỉ trong nháy mắt.
Trần Lăng thành công bắt được sơ hở này của Tiêu Trần, ra tay không hề nương tình, hắn ta lập tức phát động tấn công, mục tiêu trực tiếp nhắm vào vai trái của Tiêu Trần.
Mọi người trên khán đài đều lộ ra vẻ mặt khác nhau khi nhìn thấy Trần Lăng chém xuống một nhát đao này, lẽ nào đã phân định thắng thua rồi ư?
“Kết thúc rồi sao?” Một vị trưởng lão của Đông Kiếm Các không cam lòng khẽ thì thào, là một cường giả có tu vi Thiên Nhân Cảnh nên ông ta biết rất rõ. Hiện tại Trần Lăng nắm bắt được sơ hở này, khiến Tiêu Trần rất khó xoay người, bởi vì thực lực của cả hai chênh lệch không lớn.
Mọi người cho rằng Tiêu Trần đã thua, nhưng đúng lúc này hắn đang đấu với Trần Lăng lại bỗng nở một nụ cười trên khuôn mặt, cũng không màng đến nhát đao này của hắn ta, thanh kiếm dài trong tay đột nhiên đâm tới, mũi kiếm trực tiếp chỉ thẳng vào vị trí trái tim của đối phương…