Kết thúc bữa trưa đã là hơn hai giờ chiều, nắng nóng lúc này cũng không thể chiến thắng được tấm lá chắn xanh từ hàng cây cổ thụ quanh hồ. Cố Thắng Ninh ngồi thừ trên ghế đá, dưới những đốm hoa nắng xen qua từ tán lá rung rinh mát rượi, tâm hồn thả lỏng. Ngắm nhìn người qua người lại, khách nước ngoài từng cặp từng cặp dạo quanh, mấy tốp học sinh sinh viên bắt chuyện với người nước ngoài chắc là đang luyện giao tiếp. Nhìn mặt hồ gợn lên những con sóng nhỏ, lăn tăn… Tuổi trẻ thật là tốt, thanh xuân thật là đẹp.
-Anh Vũ, tại sao mình lại phải vào trong đây ạ? Bố mẹ đâu sao không đến đón anh em mình?
-Bố mẹ chết rồi, từ nay anh sẽ bảo vệ em.
-Anh Vũ, sao người ta lại đánh hai anh em mình vậy?
-Vì anh em mình nhỏ yếu hơn họ. Anh sẽ bảo vệ em.
-Anh Vũ, sao anh lại muốn làm công an?
-Vì anh muốn bảo vệ em, bảo vệ mọi người trước cái ác.
-Anh Vũ, bố mẹ thật sự chết rồi sao? Em rất nhớ bố mẹ.
-Anh cũng nhớ bố mẹ.
-Anh Vũ, sao anh lại bỏ em một mình?
Lần này, không có ai trả lời cô. Chỉ còn tiếng lao xao trên cành lá, tiếng xe cộ xung quanh, tiếng người nói bốn phía. Chỉ là không có tiếng của anh trai cô.
Cô rút chìa khóa nhỏ được giấu cẩn thận trong mặt dây chuyền hình Bồ Tát Quan Thế Âm. Trong đầu thầm suy nghĩ không biết đây là gì. Chiếc chìa khóa này có bí mật gì mà anh lại đưa cho cô trước khi chết. Cô nhớ về quãng thời gian hai anh em ở cùng nhau. Hồi ức tươi đẹp đó đến nay cũng chỉ còn là thước phim chạy chậm, tua đi tua lại, rực rỡ như pháo hoa lại nao lòng khi tan biến. Đến người anh duy nhất ông trời cũng không muốn để lại cho cô. Bất giác cô thở dài một hơi như trút bỏ tích tụ trong lòng bấy lâu nay.
Trong cô nhi viện không bình an như những gì lứa tuổi ở đây đang có. Trước mặt người lớn lũ trẻ có vẻ ngoan đạo, nhưng sau lưng họ là đủ trò man dợ nghịch ngợm vô cùng đáng sợ. Nếu là những đứa trẻ vốn ở trong cô nhi viện từ nhỏ đã quen còn đỡ, nếu là người mới vào ban đầu không thể tránh được sẽ bị bắt nạt. Dù có cố thu mình thế nào cũng không thể tránh khỏi. Anh trai và cô đã rất nhiều lần bị bắt nạt nhưng đều nhẫn nhịn, đa phần đều kết thúc bằng cách anh trai ôm cô hứng chịu những cơn mưa đấm đá từ đám trẻ con tưởng như vô hại kia.
Sau đó, một lần, anh trai cô vì bảo vệ một đứa con gái khỏi ông bảo vệ xâm hại mà xích mích, bị đánh, bị nhốt, lúc đó anh trai cô mới vừa tròn mười sáu tuổi. Bọn trẻ trong cô nhi viện nổi lên, đánh lại ông bảo vệ đó để cứu anh trai cô. Từ đó, bọn trẻ luôn nghe lời anh, tôn trọng anh. Vì một mình anh dám đương đầu với người lớn bất chấp để cứu người khác thì tại sao chúng nó lại không dám đứng lên. Và cũng từ đấy trở đi không bao giờ còn tình trạng xâm hại trẻ em ở đó nữa. Ông bảo vệ đó sau sự việc trên, ban đêm liên tục không ngủ được vì gặp ma, lâu dần sinh ra nỗi sợ tâm lý sợ hãi đã phải bỏ đi. Đám trẻ tôn xương anh cô là đại ca. Ngoài ra anh học rất giỏi luôn luôn đứng số một trong trường luôn luôn đạt được nhiều học bổng. Sau giờ học anh luôn dạy phụ đạo thêm cho tụi nhỏ trong cô nhi viện, thế nên bọn chúng lại càng thích thú hơn. Đối với bọn chúng anh đúng là người cái gì cũng biết. Đối với những anh chị hơn tuổi cũng dần khâm phục anh. Cuộc sống hai người cũng tốt hơn không ít. Chẳng qua ban đầu đây không phải cô nhi viện đầu tiên hai người đến ở. Trải qua ba lần thay đổi cô nhi viện, hai lần nhận con nuôi thì đây mới là nơi cuối cùng hai anh em cô ở lại. Sau đó thì không còn ai nhận anh em họ làm con nuôi vì họ đã quá lớn rồi. Chẳng mấy chốc anh cô cũng mười tám tuổi. Cái tuổi được pháp luật công nhận đủ để tự quyết định đời mình.
Cô nhớ năm anh mười tám tuổi, có thể được chọn vào trong học viện anh ninh nhưng anh lại không đi, lựa chọn bỏ học để kiếm tiền nuôi cô ăn học. Vì lúc đó anh đã quyết định ra ngoài không ở trong cô nhi viện nữa. Năm đó cô mười hai tuổi. Anh làm diễn viên đóng thế, chuyên đóng những vai nguy hiểm để kiếm tiền, có khi đi đến đêm muộn, có khi đi cả đêm nhưng luôn có người bên cạnh hay đồng nghiệp nữ của anh chăm sóc cô, không để cô một mình. Cô có hỏi vì sao anh không vào học môi trường tốt như vậy, có học bổng anh sẽ không phải lo gì nữa, cô ở cô nhi viện thì cũng không có gì đáng ngại. Kết quả anh nói nhất định phải để cô có tương lai tốt hơn.
Một ngày anh về, cả người đầy là nước mưa, anh đánh nhau với người ta. Năm cô mười tám tuổi, anh hai mươi tư tuổi, anh nói bố mẹ cô không phải là tai nạn, mà có thể bị chú ruột giết chết. Từ đó, cô không còn thấy nụ cười của anh nữa. Anh làm gì cô cũng không biết, chỉ biết anh đang điều tra. Anh đi làm âm thầm như bóng ma, cả ngày cũng khó thấy mặt anh, có khi anh đi cả tuần. Giờ cô đã có thể tự lo cho mình. Bởi vì từ năm mười hai tuổi, anh đã cho cô học võ, đến giờ cũng đủ tự lo cho mình, anh không còn phải lo lắng cho cô nhiều nữa.
Năm đó cuối cùng cô quyết định không thi đại học, cô đã theo nghiệp diễn viên đóng thế của anh, cũng có mối quen, không lo kế sinh nhai. Một ngày anh nói anh đã có manh mối. Sau đó, một đêm mưa phùn, cả người anh đầy là máu, anh đưa cô một chiếc chìa khóa, để lại một câu, sau đó đã ra đi. Cô không kịp lo hậu sự của anh đã bị một đám người đuổi giết, cuối cùng ba tháng sau tìm lại biết được anh đã được người ta hỏa táng rồi. Vào trong nhà tìm lại, mọi thứ bị lục tung lên, trong nhà không còn một chiếc ảnh nào dù là của cô hay của anh. May mắn cô đã lưu giữ ảnh hai người trên facebook ở chế độ một mình. Nếu không cả đời này, cô chỉ có thể nhờ họa sĩ vẽ lại anh cô mà thôi. Cô thề phải để tất cả những người hãm hại cha mẹ cô, anh trai cô phải gánh chịu hậu quả dù cô phải trả bất cứ giá nào.
Cô dành một năm để điều tra, lại thu thập thông tin, lên kế hoạch, cuối cùng cũng đến lúc thực hiện. Nghĩ lại những năm tháng yên bình kia, cô thầm nhủ giá như hai anh em cô đừng tìm hiểu thêm nữa thì cả hai có lẽ đã được sống hạnh phúc. Nhưng con người mà, ai không muốn tìm về nguồn cội. Đứng trước cái chết không minh bạch của cha mẹ, ai lại có thể bình tâm không đi tìm hiểu thêm. Thời gian không thể quay lại, con người thì phải luôn hướng về phía trước, bước đi tiếp mà sống.
Vào lại công ty của bố mẹ mình để lại trong khi hai anh em lại phải vào cô nhi viện, trái tim cô có một luồng giận dữ, oán hận, trách móc. Nhân tình thế thái quả nhiên là không có công bằng. Trên đời này cá lớn nuốt cá bé, đứng trước tiền tài danh vọng, người ta sẵn sàng ruồng bỏ cốt nhục tình thâm huống chi chỉ là hai đứa bé tay trói gà không chặt. Chú ruột còn vì tham vọng tiền tài mà làm thế còn nói gì đến người dưng đấu tranh ngoài kia. Ngoài chợ người ta vẫn vì một hai trăm đồng mà cãi nhau ít ra cũng là vì kế sinh nhai. Có thể đáng ghét nhưng không đáng khinh. Nhưng người nhà với nhau lại vì tài sản mà thủ tiêu nhau thì đó chính là tận cùng của thối nát mục ruỗng của đạo đức. Người ta nói phòng được cướp ngoài mà khó phòng trộm nhà chính là vì lẽ đó.
Nghĩ miên man thế nào trời đã tối dần. Cô lên xe về nhà nhưng lại dừng ở khá xa để đi bộ về phòng, cơm trưa ăn nhiều đến giờ cô còn chưa thấy đói. Lâu rồi cô không dành cho bản thân một ngày sống chậm, thế nên cô muốn đi dạo một chút. Đường khu chung cư hôm nay bỗng nhiên vắng lặng đến lạ kỳ. Cố Thắng Ninh trong lòng cảm thấy có điều gì đó khác thường, giống như là có người theo dõi cô. Bước chân vội vã đi nhanh đến đoạn đường sáng đèn. Đừng nói số cô lại đen đến vậy, vừa mới sống chậm người ta đã đuổi đến tận đít bắt chạy nước rút rồi.
Bỗng nhiên cô dừng lại, nếu không thể chạy thì chỉ có thể đối mặt mà thôi. Tay phải nắm lấy quai túi xách, sẵn sàng biến nó thành một thứ vũ khí phòng thân lợi hại. Cô quay lại thấy hai người bịt khẩu trang, một người đưa tay như muốn chạm vào eo cô, cô lấy tay trái gạt ngang sang, sau đó lùi lại một bước thủ thế. Một người vòng ra phía đằng sau cô để chặn lại đường lui của cô. Cô nhìn vào kẻ đứng trước mặt, bất ngờ ném túi xách với một lực rất mạnh, quai túi xách vừa vặn rơi xuống cổ hắn. Cô cầm phần túi giật lại, hắn theo đà chúi người xuống dưới, cô thuận đà lên gối. Cái gối xinh xắn của cô in hằn một mảng đỏ lên trán hắn, tên đằng sau cô thấy vậy hốt hoảng lao lên. Cố Thắng Ninh cầm lấy cánh tay của tên vừa bị lên gối còn choáng váng, kéo nửa vòng vừa vặn chặn lại tên thứ hai. Sau đó lăn qua lưng hắn giáng một cú đạp một trăm phần trăm công lực lên mặt thằng còn lại. Hắn ta kêu lên thảm thiết thế nhưng vẫn lết đến chặn trước tên áo đen bị cô lên gối.
Nhìn hai người có vẻ không dám làm bừa nữa, tay cô cầm túi xách vẫn không buông lỏng. Hai người kia không ngờ không đánh thêm hay đuổi theo cô nữa mà dìu nhau vừa chạy vừa đi mất hút. Lúc này vừa hay có vài xe đi qua, cô vội vã gọi một chiếc taxi rồi leo lên. Kế hoạch sống chậm của cô đã bị hai gã áo đen xấu xa kia phá bỏ. Cô không biết hai tên áo đen kia vô cùng thảm hại.
-Không ngờ chị dâu mạnh tay thế. Đại ca không sao chứ?
Tiểu Hổ ngồi lái xe nhìn qua gương chiếu hậu thấy cái trán hoàn mỹ đã hằn lên vết đỏ, không biết ngày mai có thâm không nữa. Chị dâu làm diễn viên đóng thế không phải theo điều tra chỉ có chút múa may thôi sao? Không ngờ thực chiến và lực lại mạnh thế. Nhìn đại ca bị đau mà miệng vẫn nhếch lên tận mang tai thì hắn biết mình đã hỏi thừa.
Trần Vũ Hạo không ngờ cô gái kia lại mang lại cho hắn nhiều bất ngờ đến thế. Đúng là anh đã khinh địch rồi. Chỉ nghĩ cô có chút võ mèo cào để đóng thế không ngờ phản ứng nhanh nhạy, phản xạ chuẩn mực nhanh nhẹn như thế. Để có thân thủ như vậy chắc chắn phải luyện tập cường độ cao, bài tập khó chứ không thể chỉ học qua loa mà làm được. Quả nhiên người mà hắn nhìn trúng cũng rất đặc biệt. Đến hắn cũng phải chịu thiệt dưới tay cô thì chẳng lo có mấy người hại được cô. Bị cô đánh đau như vậy, cổ còn khó chịu vì vết quai túi xách quấn mà trong lòng hắn lại yên tâm đến lạ.
Vốn chỉ định trêu cô, bắt cóc lên xe cho bớt nhớ nhung, nhưng kế hoạch không thành. Hắn trở về, ngâm mình vào nước nóng, hắn vẫn muốn khiến cô phải rơi vào thế khó, cầu xin hắn giúp đỡ. Chinh phục một con mồi không phải là dùng vũ lực để cưỡng em chúng mà chính là điều khiển chúng tự nguyện nghe theo ý chí của chính mình. Đó mới chính là đỉnh cao của chinh phục. Những đối thủ của hắn, hắn chưa từng đuổi cùng giết tận, cái hắn cần chính là thu phục về dưới trướng của mình. “Em cũng vậy!” Hắn quyết định trong lòng.
-Đưa người vào công ty Thịnh Vượng thăm dò cho tôi. Nhất cử nhất động của cô ấy, không được bỏ sót.
Hắn dùng bữa tối lại nghĩ đến món gà, thế là gọi cho nhà hàng ban trưa ship đồ ăn đến. Trong óc hắn hiện lên khung cảnh cô gái trẻ ăn mấy món ăn ngon lành làm sao. Hắn đưa miếng thịt gà lên miệng, cảm nhận sự thơm ngon hiếm có mà miếng thịt gà này mang đến, trong lòng nổi lên tư vị ấm áp khó cưỡng. Ấm áp từ trong tim không ngờ lại hiện lên đôi chân dài thon thả hôm nào, hơi nóng từ bụng dưới cũng theo thế truyền đến.
Tiểu Hổ không ngờ đại ca nhà mình lại biến thái đến thế, ăn gà thôi mà cũng đã c-ư-ơ-n-g hết rồi. Đại ca giờ có cả hứng thú với thịt gà nữa sao. Tuy nghĩ vậy nhưng bề ngoài hắn vẫn thành thật rót rượu cho đại ca không thể nào phân tâm. Nếu không đừng mong nhận tiền. Hắn còn phải nuôi mẹ già, con nhỏ, vợ trẻ ở quê kia kìa.
ps: Tham gia nhóm đọc truyện của mình nha! https://www.facebook.com/groups/1066847937217483