Chương 5: Xin việc

Sớm dậy, thời tiết từ hè sang thu se dịu khiến người ta tinh thần thoải mái. Không khí buổi sáng lúc nào cũng trong trẻo và sạch sẽ sau một đêm ngơi nghỉ như thể con người được nạp đầy năng lượng sau khi ngủ dậy.

Chân đã khỏi hẳn, vết máu khô cũng bật da non, cô bôi kem trị sẹo sau đó băng nhẹ miếng gạc rồi ra ngoài ăn sáng. Bát phở bò nóng hổi thơm mùi quế hồi, nước dùng trong ngọt ngào thấm vào từng tế bào vị giác của lưỡi. Cô thử một miếng nước sau đó đổ vài thìa ớt xào, vắt chanh, lại nhâm nhi thử nước, đến khi cảm thấy vị vừa vặn mới bắt đầu ăn. Hôm nay cô sẽ nộp hồ sơ xin việc vào công ty Thịnh Vượng hiện nay là đơn vị chế biến thực phẩm trong nước và xuất khẩu số 1 Việt Nam.

Vì để có thể tìm thấy các số liệu cần thiết, lọt vào bộ máy quản lý công th nên cô đã tìm được vị trí thích hợp. Đó là thực tập sinh kế toán. Tuy rằng chẳng học chuyên ngành ra nhưng không thử làm sao biết, trước cứ phỏng vấn, sau nếu không đạt thì cô sẽ học sau.

Nhìn đồng hồ đã bảy giờ sáng, cô về ăn mặc chỉnh tề, vest đen chuẩn mực công sở, tóc búi sau như tiếp viên hàng không lại make up tỉ mỉ từng chân tơ kẽ tóc. Cố Thắng Ninh nhìn cô gái trông bề ngoài rất chuyên nghiệp, mỉm cười rồi cầm tập hồ sơ bước ra khỏi căn hộ chung cư.

Cố Thắng Ninh không biết khi bản thân vừa bước lên taxi đã có một chiếc xe đi theo đằng sau. Xe dừng lại ở công ty chế biến lương thực thực phẩm Thịnh Vượng, kính đen hạ xuống, một gương mặt nam hoàn mỹ hiện lên. Hắn chăm chú nhìn theo bóng lưng duyên dáng bước vào trong cánh cửa. Sau đó kéo cửa kính ô tô lên đợi chờ như con báo đen tiềm phục.

Vị trí thực tập sinh kế toán của công ty Thịnh Vượng chỉ tuyển ba người mà hồ sơ đã chất đầy đống. Thế nhưng ngay khi thấy cô tiến vào, không cần biết có làm việc được không nhưng nhà tuyển dụng chấp nhận để cho cô một vị trí. Bởi vì cô chính là người mấy hôm nay thường xuất hiện trên mặt báo, vô cùng nổi tiếng. Người ta rất bất ngờ không biết tại sao cô lại chọn lựa công việc này với số tiền lương gọi là trợ cấp.

Chị Liên hiện là kế toán của công ty Thịnh Vượng, là một trong ba người ngồi ở ghế phỏng vấn. Anh Tuấn Huy là trưởng phòng nhân sự cùng với phó giám đốc nhân sự - Châu Kiệt. Chị Liên vốn không muốn công tư lẫn lộn, có rất nhiều người ứng tuyển là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi cớ sao lại lãng phí một vị trí cho cô gái chỉ được cái mác bề ngoài và có tý nổi tiếng trên mạng? Nhưng trong mắt của hai người còn lại thì người tuyển lúc nào cũng được nhưng gặp người như vậy thì lại hiếm có. Thế nên cô được 2/3 phiếu và thông qua. Thời gian thực tập sinh là sáu tháng, ba tháng đầu hưởng 80% trợ cấp của 5 triệu là 4 triệu. Sau 3 tháng thì sẽ được 5 triệu, lên nhân viên chính thức thì được hưởng 8 triệu không kể phụ cấp, làm thêm giờ hay tăng ca.

Ban đầu chỉ tuyển ba người, vì sự góp mặt của cô, cuối cùng sau hội ý quyết định tuyển bốn người, giữ lại ba nữ một nam. Thứ hai tuần sau bắt đầu đi làm. Cố Thắng Nam cảm thấy cuộc đời này thật sự giống như trong mơ, thuận lợi như kỳ tích vậy. Dù đã nghĩ đã cố gắng vượt qua nhưng không ngờ lại vượt qua dễ dàng đến thế. Rất may sau đó cô gọi lại riêng để nói chuyện. Nhà tuyển dụng yêu cầu cô phải học thêm bằng về kế toán và chỉ được làm nhân viên chính thức sau khi đã có bằng. Có lẽ phải như vậy mới đúng là đời và khiến cô yên tâm hơn. Nếu một người chẳng bằng cấp chỉ học hết cấp ba trung học phổ thông như cô lại dễ dàng lọt vào top bốn người trúng tuyển ở một công ty lớn mạnh thế này thì cô cũng sẽ nghi ngờ. Thế giới này vốn chẳng có một màu hường hoàn mỹ như trong truyện ngôn tình hay phim truyền hình thần tượng đâu. Mọi may mắn đều là do bản thân cố gắng mà có. Trong vòng sáu tháng phải học để có bằng. Đó không phải là một điều dễ dàng. Nhưng cô cũng không từ bỏ. Hoặc chỉ cần thực hiện kế hoạch trước sáu tháng thì cũng không phải lo nghĩ nữa.

Bước khỏi công ty, tâm trạng cô hôm nay rất tốt, trùng hợp thay thời tiết hôm nay cũng tuyệt đẹp. Cô không về nhà ngay mà ra Hồ Gươm dạo một vòng, cầm kem Thuỷ Tạ ăn ngon lành. Vị mát lạnh, ngọt thơm kỳ diệu của kem tan chảy trong miệng, trôi dần xuống họng như cơn mưa xuân dịu đi cơn khát khô của họng lại xoá tan mệt mỏi trong lòng. Vị ngọt không chỉ là người ta cảm thấy dễ chịu mà còn là nguồn năng lượng diệu kỳ cho cơ thể và tâm hồn. Kem đúng là món quà của đất trời dành cho phái nữ.

Trong chiếc ô tô đen phía bên kia đường, một người đàn ông nhìn qua cửa kính. Hắn thấy cô ăn kem, chiếc lưỡi hồng hào liếm vào que kem mát lạnh không ngờ lại khiến cả người hắn nóng bỏng. Tiểu Hổ không biết tại sao đại ca hôm nay gương mặt lại nóng bừng. Rõ ràng điều hòa trong xe rất mát. Hắn hỏi:

-Đại ca thấy nóng sao? Để em giảm nhiệt độ điều hòa.

-Nóng cái đầu mày. Đi.

-Đi đâu ạ?

-Đi ăn, trưa rồi định để anh mày chết đói à.

-Vâng đại ca, nhưng mà, ăn gì ạ?

-Đi theo mục tiêu.

Nhìn sắc trời về trưa, Cố Thắng Ninh ghé vào quán cơm gà nổi tiếng. Cô lên tầng hai ngồi bàn một mình, không ngờ lại có vài thanh niên ra đòi chụp chung ảnh với cô. Nhìn gương mặt hớn hở của các bạn trẻ, cô cảm thấy không nỡ lòng nào từ chối. Anh chủ quán thấy cô đến quán ăn, ghé thăm đề nghị.

-Chào em, xin hỏi em là Cố Thắng Ninh - diễn viên đóng thế rất nổi tiếng gần đây đúng không?

-Em đúng là Cố Thắng Ninh diên viên đóng thế, nhưng em không nổi tiếng đâu. - cô cười khiêm tốn rồi nói tiếp: - không biết là...

-Rất hân hạnh được đón chào em tới cửa hàng của anh. Đây là chuỗi cửa hàng chuyên về các món ngon từ gà. Không biết anh có thể xin vài tấm ảnh của em chụp cùng anh và quán không? Anh muốn xin phép em đăng lên fanpage của nhà hàng. Nếu em vui lòng, bên anh sẵn sàng mời em làm đại diện bên anh được không?

Cô gật gật rồi lại lắc lắc khiến anh khó hiểu. Cô chống cằm rồi suy nghĩ một chút, lại nói.

-Em không nhận làm đại diện cho nhãn hàng, sản phẩm nào hết, nhưng em có thể chụp ảnh cùng anh và ở nhà hàng này. Chỉ cần không phải là đại diện nhãn hàng, anh có thể đăng ảnh em tới đây ăn.

-Vậy... hoa hồng...

-Không cần, em quen nói thẳng rồi anh thông cảm nhé. Em chỉ là khách hàng mình thường thôi.

-Vậy hôm nay, bữa cơm này anh mời. Rất cảm ơn em, chúc em ngon miệng nhé.

-Cảm ơn sự nhiệt tình của anh, em không thể từ chối rồi, em xin nhận.

Cố Thắng Ninh chỉ nghĩ sẽ được chiêu đãi bữa cơm bình dân như cô gọi, không ngờ rất nhiều món trên menu mà cô không gọi cũng được bưng lên. Anh chủ nhà hàng nở một nụ cười tỏa nắng ra hiệu cô cứ ăn tự nhiên đi. Cô mỉm cười cảm ơn, đương nhiên rất hợp tác chụp chung với anh chủ và bàn ăn thịnh soạn này. Cô không biết ở bên kia cách một vách ngăn có hai người đang ngồi ăn gà và âm thầm quan sát cô.

Tiểu Hổ thấy đại ca bỏ ra nhiều tâm sức cho cô gái này như vậy, trong lòng không khỏi bất ngờ. Đi theo đại ca nhiều năm nay, chưa bao giờ thấy đại ca tự mình đi theo quan sát một cô gái. Nhìn cô gái trông có vẻ bình thường, nếu là xinh thì cũng không phải dạng thiên hương quốc sắc, dáng cũng chẳng phải là nổi bật nhất, nhưng sức ăn thì đúng là đặc biệt. Tiểu Hổ nhìn đại ca, trong lòng như bừng tỉnh đại ngộ, sáng tỏ một điều. Hóa ra đại ca lại thích những cô nàng ham ăn, ăn khỏe hơn cả lợn như thế này. Trong lòng hắn bội phục. Sở thích của đại ca cũng như tính cách, đúng là khác người.

Sau khi ăn hết bát phở gà, đại ca đã chiến xong đĩa cơm gà cộng với món gà viên chiên giòn. Bàn bên kia có những món gì, đại ca nhà hắn gọi đủ cả. Cố Thắng Ninh ăn món gì, đại ca nhà hắn cũng không ngại mà bỏ vào miệng. Hắn chưa bao giờ thấy đại ca ăn nhiều mà vui vẻ, lại nghiêm túc với đồ ăn như vậy. Nhìn đại ca bỏ món gà chua ngọt vào miệng, hắn mò chiếc tay to lớn hữu lực sang đĩa thì bị một đôi đũa gõ vào mu bàn tay đau điếng. Ngẩng lên thấy đại ca hắn trừng mắt, miệng còn dính vụn thịt gà.

-Cho em xin một miếng thôi.

Hắn liếm liếm môi giơ ngón tay lên ra vẻ chỉ xin ăn đúng một miếng nhỏ thôi. Thanh Long gắp cho cậu ta một miếng nhỏ xíu, đã thế còn là miếng thịt ở tận cùng của con gà, đúng là chiếc phao câu thần thánh đây rồi. Hắn nhìn đại ca, nước mắt tuôn rơi, miệng méo một mảng. Sau đó, không ngờ đại ca không thương tình đã lấy lại miếng phao câu gà. Đơn giản là vì bàn bên kia cô gái ấy vừa ăn miếng giống y hệt và tấm tắc khen ngon. Tiểu Hổ nhìn sang bàn bên, nuốt nước mắt vào trong sau đó húp nốt bát nước phở gà mà trong lòng quặn thắt.

Cuối cùng thì đại ca cũng đã phải dừng cuộc chơi trong khi bà chủ tương lai thì vẫn đang ham mê gặm cánh gà. Chẳng mấy chốc một bàn ăn chỉ còn lại rau lót đĩa, xương gà và tương chấm. Tự nhiên Tiểu Hổ cảm thấy có một ánh mắt nguy hiểm đang nhìn mình. Theo kinh nghiệm nhiều năm của hắn, đây là một trực giác luôn đúng đắn. Hắn quay về hướng ánh mắt đó, không ngờ lại là đại ca. Trên bàn còn không ít thức ăn, hắn dường như hiểu ra điều gì.

-Ăn trong năm phút hết chỗ này, nếu không...

Hắn nhìn đại ca đang nở một nụ cười nham hiểm nhìn hắn mà rét lạnh. Theo kinh nghiệm lâu năm của hắn thì...

Hắn nhìn sang bàn bên, cô gái kia đang uống một cốc cocacola lớn, e rằng cũng sắp xong rồi. Hắn không dám lãng phí một giây nào nữa, vốc từng miếng thịt viên chiên lớn cùng đống gà còn lại trên bàn nhai cả xương. Nhìn cô gái đứng lên, rồi lại ngồi xuống, hắn muốn rụng rời chân tay. Cuối cùng, nhờ anh chủ quán cùng vài nhân viên ra mời cô chụp vài tấm ảnh, Tiểu Hổ nhanh chóng đã ăn xong hết thức ăn trên bàn, trong lòng thầm oán giận nhưng ngoài mặt không dám có chút bất mãn nào. Mỗi khi tâm trạng đại ca không tốt sẽ hành hạ hắn rất thảm. Nhưng hôm nay tâm trạng đại ca không tồi lý nào vẫn muốn hành hạ hắn? Hắn lén nhìn về phía cô gái bên đằng kia.

ps: Đây là nhóm viết truyện của mình trên fb. Tham gia cùng cho vui nhé!

https://www.facebook.com/groups/1066847937217483