Chương 24:
Hai người ăn tối xong thì trở về. Sau khi cô tắm xong, hắn bất ngờ ở cửa bế thốc cô lên giường. Đầu cô lảo đảo chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khi định thần lại hắn đã đặt cô ở bên mép giường.
Bàn tay thuần thục kia đưa xuống muốn cởi áo choàng tắm khiến cô giật thót mình giữ lại.
-Anh... anh định làm cái gì?
Cô đề phòng nhìn hắn một lượt, chụp lấy cái chăn ôm vào lòng. Hắn nhìn gương mặt cô sợ hãi như chú thỏ con dồn ép, ghé đến sát mặt cô cười tà mị trêu chọc.
-Ăn em...
Cô nghe vậy rùng mình một cái không biết nói gì tay siết chăn chặt lại. Thấy cô phản ứng vậy hắn càng thích thú tiến lại ghé áp sát thân thể quyến rũ của cô. Hai người tạo với giường một góc 45 độ. Cô một tay giữ chăn một tay chống ra sau trừng mắt nhìn hắn.
-Anh đừng làm bậy, em không đồng ý, còn chưa khỏi vết thương.
Thấy cô khẩn trương xù lông như con mèo gặp địch thì lại không ngừng được.
Chụt!
Hắn liều mạng hôn lên môi cô một cái. Sau đó đứng lên giơ giơ lọ dầu gù hương cười cợt nói.
-Đưa tôi bôi.
Thấy cô vẫn còn phòng thủ, hắn cười nói:
-Em nghĩ tôi mà muốn em có trốn được không. Ngoan, ra đây. Nếu không tôi thực sự không nhịn được nữa thì...
Không đợi hắn nói xong cô nhích ra rồi. Hắn vén áo choàng tắm thoa lên vùng da thâm tím trên đùi. Vết thâm xanh đã mờ đi nhiều. Ngón tay to dài của hắn dùng lực massa vùng da xung quanh muốn nhanh chóng đánh bay đám máu tụ xấu xí này đi. Vì động tác mạnh, cảm giác đau truyền đến giây thần kinh lên đại não. Cô mím chặt môi không kêu một tiếng.
Hắn ngẩng mặt lên nhìn cô một tiếng, cười cười.
-Thế nào, đau thì nói tôi nhẹ tay.
-Chút sức mọn này đau đớn gì. -Cô mạnh miệng nói.
Cô muốn nói là cái ngón tay, nhưng vào trong tai hắn lại mơ hồ thành ý nghĩa khác rồi. Hắn nhổm người lên, cởi nốt dây áo choàng tắm của cô, vén sang một bên để lộ mạn sườn thâm tím. Hắn muốn nói đùa vài câu nhưng nhìn thấy vạt tím này trong mắt thật sự lạnh băng không còn chút cảm xúc vui đùa nào nữa. Hắn nghiêm chỉnh chăm chú xoa dầu, nhẹ nhành mà miết lên vùng da. Trong đầu hắn thầm quyết định cuộc đời và số phận Diêu Bối Y. Cô ta muốn người khác ngã đau thì tự mình trải nghiệm đi. Nhưng giờ chưa phải lúc, hắn muốn cô ta ngã từ trên đỉnh nhân sinh. Diêu Bối Y mấy ngày bất an lo lắng nhưng không thấy có động tĩnh gì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm còn chưa biết số phận mình đã được sắp đặt.
Cô cảm thấy mạn sườn truyền đến cảm giác ấm nóng theo đầu nóng tay của hắn di chuyển lại kèm theo mùi hương an thần từ dầu gù hương nên bất giác nhắm mắt lại, thoải mái tận hưởng. Không ngờ cứ thế mà chìm vào giấc ngủ. Cả ngày làm việc mệt mỏi, não cũng vận động không ngừng nên cô lúc này đúng là thích hợp để cơ thể đi ngủ. Hắn ngẩng lên thấy cô nhắm mắt gật đầu một cái vội đưa tay đỡ lấy cằm cô. Tay còn lại đặt ra sau gáy từ từ hạ người cô xuống giường. Thấy mắt cô hơi hé nhưng có lẽ vì cơn buồn ngủ ập đến nên chẳng buồn mở ra, yên tâm thiếp đi. Hắn nhếch mép khẽ buộc lại dây áo choàng tắm rồi đặt cô gọn gàng lên giường, chỉnh điều hoà rồi cũng nằm xuống bên cạnh. Cảm giác này, thật yên bình, thật hiếm có. Suốt bao năm nay, hắn chưa nếm qua mùi vị của cảm giác này.
Sáng sớm tỉnh dậy, cả người thoải mái khoan khoái sau giấc ngủ sâu. Cô muốn ngồi lên vươn vai lại bị một lực tay mạnh mẽ ôm chặt lấy. Giọng nói trầm thấp còn ngái ngủ vang lên bên tai cô.
-Còn sớm em dậy làm gì?
Cô hơi sửng sốt quay lại ngẫu nhiên hai chiếc mũi chạm vào nhau. Nhìn ở khoảnh cách gần như vậy chỉ thấy đôi lông mày kiếm sắc bén cùng với hàng mi đen như mực vẫn đang khép chặt. Tự nhiên cô cũng không dám thở mạnh.
Hắn biết cô quay người lại thì lười biếng hé mắt rồi đột nhiên hôn lên môi cô. Nụ hôn môi chậm rãi như ánh nắng ban mai từng chút muốn ló rạng khỏi biên trời phía đông. Lý trí cô muốn đẩy hắn ra nhưng thứ ngôn ngữ cơ thể chết tiệt kia lại cuốn theo nhịp thở của hắn triền miên qua lại. Hắn buông cô ra, sau đó, tiếp tục ngủ. Cô thì không thể ngủ nổi, tự kiểm điểm bản thân không thể để mình như vậy nữa. Cô thiếu thốn tình cảm quá lâu rồi chăng, chỉ vì sự ân cần chăm sóc vụn vặt này của hắn mà trong lòng lại cảm động. Không thể, cô không thể để bản thân như vậy. Chỉ là do bản thân muốn đóng như thật mà thôi. Cô tự nhủ như vậy. Có lẽ chỉ có suy nghĩ như thế mới khiến cô thấy thoải mái và đỡ dằn vặt bản thân hơn.
Vài phút cô lại nhúc nhích khiến hắn không ngủ nổi nữa rồi. Kết quả hai người xuống đường chạy bộ. Nhìn đôi chân thon dài chạy phía trước hắn bất giác xót xa vết tím ở đùi cô. Dây giầy tuột rồi, hắn ngồi xuống buộc lại ngẩng lên đã thấy bóng cô nhỏ xíu ở đằng xa. Hắn lắc đầu thầm nghĩ: cô nàng này chạy cũng nhanh quá đi, nhưng dù em có chạy nhanh như vận động viên số 1 thế giới cũng không chạy thoát khỏi tôi.
Hắn vọt lên muốn đuổi kịp cô thì thấy một bóng dáng con trai rẽ ngang sang chạy song song với cô.
"Hắn ta là ai? Hôm nào cũng chạy cùng cô ấy sao? Hôm nào cô ấy cũng chạy sớm để đi cùng người này?"
Hắn không phát hiện ra trong lòng mình bỗng nhiên nổi lên vô số câu hỏi và suy tính liên hoàn như thế, chân không kìm được chạy với vận tốc nhanh nhất tiến tới.
Hắn vọt lên hai bước, nhìn cô nói:
-Em chạy nhanh thế đùi còn chưa khỏi đâu.
Sau đó hắn nhìn sang người kia muốn tỏ vẻ: tôi mới là người gần cô ấy nhất, biết mọi thứ về cô ấy, quan tâm cô ấy. Chẳng qua khi nhìn sang thì thấy gương mặt này quen quen làm hắn hơi bất an.
Đúng, là chủ nhà hàng gà kia.
-Xin chào, anh cũng chạy bộ à? Tình cờ gặp hai người đúng là có duyên.
-Đúng, đúng là có duyên. - Hắn ậm ờ rồi như vô tình chạy xen vào giữ cô và anh chủ quán. Sau đó thì lúc trái lúc phải tách hai người thật xa không cho nói chuyện cùng nhau. Cô thấy hắn có chút trẻ con, tính chiếm hữu đúng là rất cao. Thế nên lại cố tình thu hẹp khoảng cách lại. Cứ thế chạy hết 45 phút đồng hồ ba người tạm biệt nhau trở về chuẩn bị một ngày lao động là vinh quang.
-Sáng nào em cũng chạy cùng hắn ta?
Cô nhìn hắn đăm chiêu, bật cười.
-Anh ấy cũng được, lại nhiệt tình. Hôm nay tình cờ gặp lại đúng là có duyên.
-Có gì mà được, không đẹp trai như tôi, không cao bằng tôi, ít tiền hơn tôi. Có gì mà được.
Hắn nhìn cô soi gương chỉnh lại quần áo, lấy bình giữ nhiệt từ tay Tiểu Hổ đưa cho cô nói đầy tự tin.
-Nhưng anh ấy có cuộc sống bình thường.
Bàn tay đưa bình giữ nhiệt hơi khựng lại rồi nhét bình vào tay cô.
-Bình thường tôi cũng có. Hôm nay tôi đi làm.
-Anh đi làm cũng không thể giống người bình thường.
-Không, tôi đi làm như bình thường.
Cô không thèm tranh cãi với hắn ta, hai người lên xe đến công ty. Ngồi trong xe ăn bánh bao gà nấm và uống sữa đậu nành ấm nóng quả thật rất tuyệt vời. Mỗi ngày một món ăn, cô cảm thấy cuộc sống giàu có thật thích. Bảo sao người ta ai cũng mê tiền, muốn có thật nhiều tiền. Tất cả là để bản thân có thể được hưởng thụ mà thôi. Hôm nay cô mang máy tính cá nhân đến công ty để chuẩn bị chút dữ liệu.
Đến nơi, hắn không dừng xe lại mà đi thẳng vào hầm đỗ xe của công ty.
-Anh vào tận đây làm gì vậy, em đến cổng là tự đi vào được rồi.
-Tôi đi làm. Chẳng phải đã nói với em rồi sao.
-Anh đi làm? - Cô hỏi lại một lần nữa.
-Đúng.
-Anh làm gì?
-Đồng nghiệp của em. Giám đốc phòng marketing.
Nói xong hắn nở một nụ cười đầy tự hào. Hắn đắc ý vẫn chưa biết trên bàn của cô được đặt một bó hồng to vô cùng rực rỡ chói mắt. Phòng kế toán xưa nay hiếm có người tặng quà, không ngờ hôm nay xuất hiện bó hoa lớn như thế ai cũng ngước nhìn, tò mò.
ps: cảm ơn mng iu thương mk nha nha. Mấy nay đi khám rồi nhà có giỗ nên mk ko đăng chương đk. Hnay bão 5 chương cho mng luôn nha. 😀 Cảm ơn các tình yêu!