Chương 21
Cô không ngờ hắn lại hỏi câu này. Thế nên cả người cứng đờ một lúc chưa biết trả lời thế nào. Khi chuẩn bị trả lời thì lại nghe hắn nói:
-Em muốn làm đại diện nhãn hàng, tôi sẽ để em làm đại diện nhãn hàng.
-Không muốn! Em mà muốn em đã nhận rồi.
Hắn cứ nghĩ cô muốn làm đại diện nhãn hàng nên mới có một màn hôm nay. Không ngờ cô trả lời vậy nên trong lòng không khỏi tò mò. Chẳng phải cô muốn nổi tiếng sao? Không đúng, nếu muốn nổi tiếng hẳn là khi trước hắn tác động cô đã thông thuận mà thành nữ chính rồi chứ. Hắn có chút tò mò cô gái khó hiểu này. Không giấu nổi lòng mình hỏi:
-Tại sao? Nếu không phải em muốn làm đại diện nhãn hàng vì sao còn nhận tiền?
Lần này đến lượt cô nhìn hắn như nhìn người từ trên trời rơi xuống hay từ nền văn minh khác xuyên sang.
-Làm gì có ai chê tiền, hơn nữa anh ta nói rằng đây là nhờ em, nên em cũng nhận thôi. Nhưng làm đại diện quả thực không đơn giản, em không muốn mất tự do, cũng không muốn sống gò bó như thế.
Hắn nhướn mày:
-Có gì không đơn giản?
-Anh tưởng làm đại diện nhãn hàng đơn giản sao? Còn phải kí hợp đồng thỏa thuận, giữ hình ảnh trong sạch, nếu để ảnh hưởng thì sẽ phải bồi thường. Em cũng không muốn bản thân vướng mắc như thế. Tuy rằng nhiều tiền thật, giàu có hơn thật đó nhưng gò bó thế lại không được làm điều mình thích hoặc lỡ như làm gì danh tiếng không tốt thì em lấy đâu tiền bồi thường. Làm thế là mua dây buộc mình anh biết không? Hơn nữa…
Hắn gật đầu tỏ ra thấu hiểu.
-Hơn nữa làm sao?
Cô nhìn hắn chăm chăm, trong nghĩ “hơn nữa quen anh mà giữ được hình ảnh trong sạch, lâu dài không bị ảnh hưởng mới là lạ.” nhưng cô lại không nói ra miệng mà nở một nụ cười quyến rũ, ánh mắt dịu dàng lên.
-Hơn nữa quen anh xong rồi em chẳng sợ thiếu gì nữa nên không cần phải tự ép uổng chính mình, anh thấy em nói đúng không?
Nói xong cô ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài cửa kính ô tô, dòng người xuôi ngược, phố phường sáng đèn rực rỡ. Nơi phồn hoa rực rỡ như thế lại không có một người thân, chẳng có chốn để cô trở về. Người có máu mủ huyết thống với cô thì lại là đối tượng tình nghi sát hại cha mẹ cô. Thế giới này tàn bạo với cô biết bao.
Đến khách sạn, hai người lên phòng, không giống như cô thường nghĩ xấu về hắn, hôm nay trôi qua thật bình thường. Sau khi tắm gội xong hắn đè cô ngồi xuống ghế, tỉ mỉ lau sấy tóc cho cô. Nếu không phải nghi ngờ hắn sát hại anh trai và liên quan đến cái chết của cha mẹ cô thì cô đã cảm động biết bao. Việc thăm dò và lặp lại sự kiện nhiều năm trước không phải điều đơn giản. Hiện tại cô mới chỉ tiếp cận hắn, sau đó đương nhiên muốn thân cận nói chuyện, sau đó để hắn tin tưởng mà nói hết với cô. Bởi vì theo cô được biết, những người cố tình chống lại Cố Trấn Hùng thường bị xã hội đen tìm gặp và đe dọa. Thế nên cô nghĩ hai người này vẫn còn liên hệ với nhau.
Còn chiếc chìa khóa kia có nghĩa là gì? Tại sao anh lại liều chết mang về cho cô? Cô thật sự mông lung. Trong thời gian suy nghĩ thất thần thì hắn cũng nhanh chóng lau xong tóc cho cô. Hai người đi ngủ, hắn để cô gối vào tay mình, ngủ rất an tâm. Ngược lại cô ở bên cạnh hắn, nghe tiếng hắn thở đều đều lại không thể ngủ nổi. Cảm giác ghê tởm chính bản thân mình dâng lên trong lòng. Bản thân cô lại bất chấp lao vào vòng xoáy này, rồi thì dâng mình cho kẻ khả năng cao là kẻ thù. Cô nhắm mắt lại, thầm xin lỗi cha mẹ, xin lỗi anh, chẳng biết qua bao lâu thì thiếp đi.
Trong cơn say ngủ cô không ngừng gọi cha, gọi mẹ rồi lại gọi anh trai khiến hắn tỉnh dậy. Nhìn người trong lòng nước mắt dàn dụa gọi cha kêu mẹ có lẽ là đau lòng lắm. Quen cô bấy lâu nay hắn cũng không để tâm đến gia cảnh của cô, hôm nay thấy vậy, trong lòng bỗng nhiên như thấy bản thân đã thiếu xót. Hắn vỗ lên mặt cô lay cô tỉnh dậy. Bây giờ là rạng sáng, cô mở mắt thấy gương mặt ướt nhòa tự hiểu đã xảy ra chuyện gì.
-Em sao vậy? Gặp ác mộng sao?
Cô không nói gì vùi đầu vào chăn. Hắn thấy vậy nên chỉ khẽ vỗ về ôm ấp, không làm phiền. Sáng sớm, cô tỉnh dậy chạy nhẹ nhàng vài vòng làm dịu lại tinh thần. Vận động luôn là liều thuốc tuyệt vời nhất cho cả cơ thể và tâm thức.
Cô đọc được đâu đó rằng khi bản thân mệt mỏi không có lối thoát, khi cuộc sống không còn đường để đi hãy vận động, thanh lọc cơ thể. Bằng cách đến nơi đông người, tiếp xúc nhiều người và vận động bài tiết độc tố qua mồ hôi. Đúng như thế, mỗi lần cô mệt mỏi với cuộc sống, cô chạy bộ, tới phòng tập, phòng thi đấu khiến tâm trạng cô như được thông suốt. Điều đó giúp tiếp thêm sức mạnh cho cô hoạt động. Nói theo lý thuyết thì đây là để cân bằng âm dương, còn theo ngôn ngữ khoa học thì đó hình như là tiết thêm hooc môn hạnh phúc có tên là dopamine.
Uống xong chai nước, cô quay trở về. Nhìn đồng hồ đã 7 giờ sáng, về tắm xong chuẩn bị đi làm thì vừa đẹp. Nghĩ thế cô quay về không ngờ vừa đến sảnh đã thấy bóng dáng quen thuộc nhưng không thân thuộc vọt ra khỏi cửa. Hắn nhìn thấy cô ăn mặc mát mẻ lại nhìn sắc trời buổi sớm trong tiết trời sang thu không được ấm áp cho lắm thì cau màu. Sau đó kéo lấy tay cô vào trong thang máy.
-Đi sao không gọi tôi?
Cô nhìn hắn khó hiểu. Lúc cô đi hắn đang ngủ, có điên mới đánh thức hắn dậy. Hơn nữa cô muốn có thời gian một mình.
-Lúc đó anh đang ngủ say…
Hắn không nhìn cô nữa mà nói như một điều hiển nhiên:
-Từ lần sau nhất định phải đánh thức tôi dậy, em chưa lành hẳn có bị làm sao lại ăn vạ tôi, tôi vô cùng tử tế muốn chịu trách nhiệm đến cùng.
-Từ lần sau?
-Đúng vậy. Em có ý kiến gì sao?
-Được được. Thì từ lần sau.
Cô không biết buổi sớm nay hắn đã cho người điều tra về thân thế của cô. Hắn cũng như hôm qua, đưa cô đi làm. Trước khi lên còn hẹn buổi trưa sẽ quay lại đón cô đi ăn cơm, thế nên không được đi ăn trước hắn. Cô nói:
-Tôi muốn ăn cơm cùng đồng nghiệp để thân quen hơn anh làm vậy là không đúng.
Hắn nói:
-Vậy trưa nay, em nói em mời đồng nghiệp một bữa cơm.
Công việc hôm nay của cô vẫn như hôm qua, nhưng số lượng còn nhiều hơn gấp mấy lần. Cô cũng không than mệt hay buồn chán tiếp tục sắp xếp những hóa đơn chứng từ này theo thời gian trình tự. Qua đây cô phát hiện ra rất nhiều thông tin thú vị. Đó là mua bán với các nhà cung cấp và đơn vị phân phối nào. Từ đó lọc ra những hóa đơn và đơn vị thường xuyên làm ăn, số lượng lớn là đối tác làm ăn thân quen. Cố Thắng Ninh ghi lại thông tin công ty và mã số thuế vào một quyển sổ tay, sau đó âm thầm làm việc thật chăm chỉ. Tâm trạng cô vui vẻ hưng phấn trong mắt Yến Nhi thì cô giống như một đứa ngốc, trong mắt Hoài Ngọc thì khâm phục cô. Chị Liên kia cũng không khỏi đánh giá coi trọng cô hơn ngày hôm qua. Nhìn cô gái này thế mà không có một chút bệnh ngôi sao của người nổi tiếng nào. Tuy còn trẻ nhưng lại có thái độ làm việc nghiêm túc đến thế.
Buổi sáng cô đã nói muốn mời nhưng chỉ là mời 3 người bạn mới vào cùng ăn, cô hoàn toàn chưa có ý định muốn mời cả phòng đi ăn. Bây giờ cô mới chỉ là thực tập sinh, làm như thế có vẻ quá sớm và giống như lấy lòng. Thế nên cô chỉ gói gọn trong ba người. Dù gì vào cùng đợt cũng dễ dàng nói chuyện hơn.
Buổi trưa
Vì từ sáng đã đăng kí từ chối xuất ăn ở công ty nên bốn người nhanh chóng ra ngoài. Hắn đương nhiên vẫn chọn quán ăn ngày hôm qua. Vừa gần công ty lại nhiều món ngon. Ba người kia vừa nhìn thấy một người đàn ông đẹp đến xúc động hooc môn, đẹp đến nỗi khiến chị em muốn rụng trứng,anh em thì muốn biến thẳng thành cong, một vẻ đàn ông nam tính khó lòng mô tả được. Ai cũng bị đứng hình như lần đầu tiên cô gặp hắn. Mỗi người đều muốn bản thân không bị thất thố mất lịch sự trước mặt người này nhưng đại não không thể điều khiển ánh mắt rời đi. Thắng Ninh thấy thế mới nói:
-Đây là … đây là bạn của chị anh Hạo, còn đây là đồng nghiệp vào cùng đợt với tôi.
Cô nói qua thế, hắn gật đầu nhìn mọi người, còn mọi người vẫn không chớp mắt nhìn hắn mà gật đầu. Hắn thấy hai cô gái kia nhìn hắn không cưỡng được trong lòng nở nụ cười mãn nguyện. Phải thế chứ, hắn muốn nói với cô rằng sức hút của hắn vô cùng lớn, không phải chỉ em mới khiến đàn ông mê mẩn mà tôi cũng được bao nhiêu cô nàng đắm đuối đấy.
p/s: Cảm ơn quý bạn đọc đã ủng hộ. Chúc bạn một ngày thật tuyệt vời!