Nếu nói Duẫn Thận Nhất vì Lâm Phong mà dứt khoát tiến vào giời cờ vây chuyên nghiệp để rồi cuối cùng đứng trên đỉnh cao của nó, thì Lâm Phong lại bởi Duẫn Thận Nhất mà phát hiện ra một phương thức tồn tại khác trong thế giới cờ vây. Thượng đế đóng một cánh cửa, nhất định sẽ mở một cánh cửa khác, điều ấy đã được khắc họa chân chính tạo nên con người Lâm Phong.
Lâm Phong vẫn rất vừa lòng với mối quan hệ của y với Duẫn Thận Nhất, mối quan hệ mà lúc thì như không, lúc lại như vô cùng sâu đậm, tất nhiên là nếu không phải y nhận ra tình cảm của y đối với Duẫn thận Nhất đã biến đổi. Loại biến đối ấy đáng sợ ở chỗ người ta sợ mà không biết sao mình lại sợ, càng bi ai hơn, cái loại biển đối ấy lại chỉ là y đơn phương. Mà phần tình cảm dành cho một người cùng phái này y hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào.
Sau khi hoảng sợ không biết phải làm sao, y bắt đầu tự tìm biện pháp giải quyết. Từ trước đến nay, lúc nào Lâm Phong cũng lý trí, điều đầu tiên y nghĩ đến, là phần tình cảm này không thể dung tha được, phải đem nó dìm thật sâu xuống, dìm thật sâu thứ tình cảm hoàn toàn vô vọng. Cho nên y bắt đầu tìm bạn gái, muốn dùng nó để trở lại cuộc sống bình thường, để chính y trở lại hàng ngũ của những con người bình thường.
Trong suốt hai năm, Lâm Phong đã thực sự nghiêm túc quen với một cô bạn gái, thậm chí còn phát triển đến mức chuẩn bị kết hôn, nhưng rồi trong một lần tình cờ trước hôn nhân, y phát hiện ra mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.
Trong suốt quãng thời gian hai năm, y với cô gái kia không có lấy nửa điểm xúc động. Không phải y không được, mà hoàn toàn không có cảm giác, nhưng khi y tưởng tượng đến hình ảnh Duẫn Thận Nhất trước mắt, hạ thân y lại không tự chủ sưng huyết lên.
Rồi một lần nữa lý trí của y chiếm thượng phong, y biết, kết cục của sự sai lầm này nhất định sẽ trở thành một bi kịch, y cũng chia tay với người bạn gái kia, lại hướng cha mẹ thẳng thắn thành khẩn nói nguyên nhân chia tay, kết quả là bị người cha với tư tưởng bảo thủ rất tức giận, đuổi y khỏi nhà, hơn nữa, cho tới tận bây giờ cũng không cách nào chấp nhận một đứa con đồng tính luyến ái.
Sau rồi y gặp Vương Ấn. Đó là trong một quán bar đồng tính, Vương Ấn vì một bài luận văn mà lẻn vào sưu tầm, bị người ta quấn lấy, Lâm Phong đã giải vây cho hắn. Hai người nhất kiến như cố(mới gặp đã thân), trở thành bằng hữu tốt nhất của y. Trước không thể thổ lộ tình cảm của mình với người khác, nay tìm được người có thể dốc bầu tâm sự, mấy năm nay lại được Vương Ấn trợ giúp nên Lâm Phong mới có thể không để mất chức kì thủ chuyên nghiệp, thỉnh thoảng còn đến nhà hắn ăn cơm.
“Nếu tôi yêu cậu thì tốt rồi.” – Lâm Phong từng nói với Vương Ấn như vậy.
Vương Ấn đã trả lời rằng: “Nếu da của ông trắng thêm một chút, tóc dài thêm một chút, giới tính là nữ, tôi đây cũng không ngại hưởng phúc đâu.”
Cũng chỉ là một câu nói bông đùa không thể thành sự thật, tương tự như Lâm Phong vẫn là đồng tính luyến ái, và Vương Ấn thì vẫn yêu con cọp cái nhà hắn.
Không phải Lâm Phong chưa từng thử buông xuống tình cảm dành cho Duẫn Thận Nhất, nhưng tình cảm của y đối với Duẫn Thận Nhất lại liền chặt sít sao và mối ràng buộc vô hình, cũng như thể y thà bỏ đi mạng sống chứ không bao giờ buông tay với cờ vây, cho nên sự cố gắng của y cứ thể trở thành hư không. Lâm Phong vẫn như cũ yêu Duẫn Thận Nhất, cũng tiếp tục yêu, đến khi tóc bạc, răng già, mắt kèm nhèm chẳng còn thấy rõ, tay run rẩy chẳng cầm nổi cờ…
Cười khổ, Lâm Phong mở mắt, đeo kính lên, nhìn ghế sô pha đối diện, kia là người mà y yêu, như một đứa trẻ, say ngủ, chẳng hề phòng bị.
Đi đến trước mặt Duẫn Thận Nhất, chậm rãi ngồi xổm xuống, Lâm Phong vươn tay, gần như chạm tới mí mắt Duẫn Thận Nhất, y dừng tay lại. Cách một lớp không khí vô hình, ngón tay y lặng lẽ dọc theo khuôn mặt đang ngủ, vẽ lên một đường nét khuôn mặt người ấy.
Diện mạo của Duẫn Thận Nhất, rất anh tuấn, rất được người hâm mộ hoan nghênh, trừ kì lực cao siêu, tướng mạo hắn cũng mang tới không ít tác dụng, ít nhất chuyện hấp dẫn những phụ nữ mê cờ là điều hoàn toàn không cần nghi ngờ.
Có lẽ đây là lần cuối cùng có thể nhìn Duẫn Thận Nhất gần như vậy, nhân cơ hội nhìn thật kĩ gương mặt ấy, ngón tay y dừng lại nơi cằm ấy, nơi từng bị y hôn thật sâu. Như do dự một chút, đầu ngón tay nhẹ chạm lên cánh môi mềm ấm, mãi mãi không muốn rời xa.
“Tôi yêu anh…” cùi đầu khẽ thầm thì bên tai Duẫn Thận Nhất, “còn nữa… xin lỗi vì đã nuốt lời…”
Nhẹ nhàng móc di động trong túi Duẫn Thận Nhất, bật máy, đặt chuông báo thức, lại nhẹ nhàng đặt xuống, lưu luyến nhìn người ấy, y xoay người bước đi.
Không phải chưa từng nghĩ tới chuyện thổ lộ cho Duẫn Thận Nhất tình cảm của mình, mà chung quy là do y không thể chịu đựng được, có một ngày Duẫn Thận Nhất sẽ đối với thứ tình cảm ấy toát ra ánh mắt khinh thường, thậm chí còn chán ghét. Nếu bị chán ghét, y thà rằng chôn chặt tất cả, trả lại mọi thứ như trước khi hai người quen nhau, Lâm Phong và Duẫn Thận Nhất, vẫn là những con người xa lạ có mối liên kết mật thiết.
Sau khi về đến nhà, lòng y vẫn không yên, không biết khi Duẫn Thận Nhất tỉnh lại, phát hiện y đã đi rồi tâm tình sẽ thành dạng gì, cũng không biết hành vi của y đối với Duẫn Thận Nhất có ảnh hưởng gì tới buổi đấu chiều hay không, lại càng không dám mở máy tính xem trực tiếp. Y chỉ có thể bày một chiếc ghế, ngồi dưới tàng cây bạch quả giữa sân, pha gói trà Phổ Nhỉ mấy vạn tệ, từng hớp từng hớp ngâm cả buổi chiều.
Đêm đến cũng ngủ không ngon, tựa như một giấc mộng dài rất dài, có chuyện vui, cũng có chuyện buồn, nhưng khi tỉnh giấc, lại chẳng nhớ được gì. Đọng lại chỉ còn một ấn tượng mơ hồ, ngay khi y sắp tỉnh ấy, dường như y đang cùng một ai đó chơi cờ, còn gương mặt người kia thế nào, y lại không rõ lắm, chỉ biết kì lực của người ấy rất cao siêu, y biết, khi chơi ván cờ ấy, tinh thần y rất phấn khích, phấn khích tới mức… bật tỉnh. Tỉnh lại rồi mà niềm phấn khích ấy vẫn thế chưa biến mất, kích thích Lâm Phong đem vứt tất cả phiền não ra sau, trực tiếp mở máy tính.
Kết quả trận đấu ngày hôm qua đã truyền khắp trên mạng, Duẫn Thận Nhất thắng hai mục. Sự tự tin của người thanh niên ấy cũng là gốc rễ, tự khẳng định thực lực bản thân hắn. Mặc cho ngày hôm qua đáp ứng y nhất định sẽ thắng, còn bị vây ở thế hạ phong, nhưng đến nhưng phút cuối cùng lại mạnh mẽ lật ngược tình thế, dành chiến thắng cuối cùng, hai mục.
Lâm Phong thở dài một hơi, xem ra chuyện y rời đi hôm qua cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng thi đấu của Duẫn Thận Nhất. Người thanh niên này, nhất định là kì thủ xuất sắc nhất trên kì đàn, dù trận đấu nào, tình thế nào, hắn cũng không vì những nguyên nhân chủ quan mà ảnh hưởng tới mình.
Nếu đã biết kết quả, vậy tiếp theo là tìm kiếm kì phổ. Lâm Phong nhớ rõ thời điểm giữa trưa ngày hôm qua, rõ ràng Duẫn Thận Nhất đã không còn cơ hội, y rất tò mò không biết hắn dùng phương cách gì để lật lại ván cờ, dù sao đối thủ ngày hôm qua, tuy không phải kì thủ chuyên nghiệp, nhưng kì lực cũng rất cao.
Đợi tới khi Lâm Phong tìm ra kì phổ, nghiên cứu thấu triệt xong cũng đã là 5 tiếng sau đó. Bởi quá mức nhập thần, y lại không cẩn thận bỏ lỡ bữa ăn trưa, thẳng tới khi di động reo lên y mới bật tỉnh, nhớ ra đã tới giờ dạy kì nghệ cho đệ tử. Ngoài công tác giảng dạy tại trường ra, Lâm Phong còn kèm cặp riêng cho mấy đứa trẻ có khả năng thiên phú về cờ vây, vừa kiếm thêm được một khoảng, cũng vì kì đàn mà bỏ thêm chút tâm huyết. Trong mấy năm này, thằng bé qua tay y chỉ dẫn, cũng đã ba bốn lần may mắn thông qua được kì thi thăng đẳng, đối với Lâm Phong cũng là nguồn động viên không nhỏ.
Hôm sau có tiết dạy trên trường, Lâm Phong còn cách cổng một đoạn xa, đã thấy chiếc xe thể thao đỏ chói của Duẫn Thận Nhất, làm y sợ tới mức phải chuồn vào bằng cổng sau, cơ mà cổng lại khóa, y đành phải trèo tường vào. Trước có mấy lần vì né tránh ông lão ở phòng giáo vụ, chuyện này y cũng làm không ít, cũng coi như ngựa quen đường cũ.
Mới nhảy xuống khỏi bờ tường, quay đầu đã thấy Vương Ấn khoác tay trước ngực, im lặng nhìn y.
“Ô, Vương Ấn, chào buổi chiều.” – Lâm Phong cười cười, cố gắng giả bộ ung dung.
“Sau này ông định đem chỗ này thành cổng trường luôn hả?” – Vương Ấn nheo nheo mắt nhìn y, ngoài cười mà trong không cười.
Lâm Phong cười không nổi, ứ một lúc lâu mới nói: “Ông không thể giả bộ như không biết được sao?”
“Tôi đương nhiên có thể, dù sao Duẫn Thận Nhất cũng không thể vào được trường, tôi nghĩ hắn cũng chẳng biết trường có cổng sau.” – Vương Ấn nhún nhún vai – “Nhưng mà vị ở phòng giáo vụ kia… đã đến trước cửa nhìn vài lần rồi, chỉ sợ nếu Duẫn Thận Nhất còn đứng ở cổng trường hai ngày nữa thôi, tôi cũng không cam đoan vị ở phòng giáo vụ kia sẽ không vui vẻ mà mời hắn vào uống cafe, lão già đó hình như cũng là fan hâm mộ của Duẫn Thận Nhất đấy.”
Lập tức mặt Lâm Phong xanh mét.
“Tôi phải từ chức.” – y run run nói.
Vương Ấn cũng không phản đối, chỉ nói: “Có thể, nhưng làm phiền ông cho tôi biết mấy con số lẻ trong tài khoản tiết kiệm của ông, cũng để tôi chuẩn bị tâm lý mở sổ của mình, xem nên xuất ra bao nhiêu tiền riêng để cứu tế ông.”
“……”
Vị lão nhân tại phòng giáo vụ không như mong đợi của Vương Ấn, chẳng cần chờ tới hai ngày sau, mà ngay lần thứ năm chạy ra cửa nhìn đã xác nhận là thần tượng của mình, ông lập tức cười hớn hở lấy lòng mời vị kì thủ đệ nhất kì đàn vào trường, cũng mang theo đắc ý tự mình dẫn dắt thần tượng đi thăm quan lớp duy nhất dạy cờ vây cho trẻ em trong trường.
Nhìn thấy Duẫn Thận Nhất mang vẻ mặt tươi cười xuất hiện trước cửa lớp, Lâm Phong chỉ có thể hướng về hắn toét ra một nụ cười xán lạn, có trời mới biết trong lòng y lúc này đang khổ tới cực điểm.
Hình thế bỉ nhân cường[1], nguyện vọng im lặng rời xa Duẫn Thận Nhất cứ thế phá sản.
Tiếng chuông tan học vang lên, đám trẻ con hoan hô nhảy nhót chạy khỏi lớp, Lâm Phong đáng thương bị chặn lại trước cửa phòng học, vị lão nhân phòng giáo vụ thì đã bị Duẫn Thận Nhất đẩy khéo đi.
“Tối nay anh có rảnh không?” – Duẫn Thận Nhất nhíu mày, mỉm cười hỏi.
“Có lẽ… có…” – chung quy Lâm Phong cũng không dám nói câu “không”, chẳng hiểu sao, lúc thấy Duẫn Thận Nhất mỉm cười, y lại thấy chột dạ.
“Tốt lắm” – Duẫn Thận Nhất cười càng thêm tươi.
“Tốt, tốt gì cơ?” – Lâm Phong kiên trì hỏi.
“Mời anh ăn cơm, anh xem có được không?”
“Được…” – thật lâu sau, Lâm Phong mới chần chừ trả lời.
“Đi thôi.” – Duẫn Thận Nhất kéo tay Lâm Phong, đi một mạch tới bên chiếc xe thể thao đỏ.
Mãi sau Lâm Phong mới chậm chạp phản ứng lại, theo phản xạ rút tay ra, ai ngờ Duẫn Thận Nhất nắm chặt quá, chẳng những rút không ra, mà còn nắm chặt hơn nữa. Lâm Phong không rút tay ra được, hai tai bỗng chốc đỏ ửng.
Sau khi lên xe, Duẫn Thận Nhất mới buông tay ra, Lâm Phong chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay lại, muốn đem phần cảm giác kia gói gọn lại lâu lâu thêm chút nữa.
“Thắt dây an toàn vào.” – Duẫn Thận Nhất chu đáo nhắc nhở.
Lâm Phong giật mình, phục hồi tinh thần, lập tức mỉm cười tự giễu, ngờ đâu Duẫn Thận Nhất đột nhiên sát lại, gần như dán lại cơ thể y, giúp y thắt dây an toàn, chỉ trong phút chốc, hơi thở nóng bỏng ấy phả vào cổ y.
“Anh, anh…” – lòng Lâm Phong rung động không ngừng, thế nhưng một câu cũng chẳng thốt lên lời.
“Tôi cái gì mà tôi, chỉ thắt dây an toàn cho anh thôi, ngây ra cái gì?” – Duẫn Thận Nhất tỉnh bơ nói.
Mặt Lâm Phong lại đỏ bừng bừng, thật lâu sau mới nói – “Lái xe chậm một chút.” – rồi quay mặt đi, mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa kính, thề không bao giờ đánh mắt sang Duẫn Thận Nhất nữa.
Khóe mắt Duẫn Thận Nhất lại cong lên, khoái trá khởi động xe. Tốc độ xe không nhanh, con đường cũng rất bình phẳng, nhưng khi sắc đỏ trên mặt Lâm Phong qua đi, lại trở về màu trắng bệch mọi khi. Y không tự chủ mà nhắm chặt mắt lại, ám ảnh vụ tai nạn xe năm xưa vẫn không tan biến theo thời gian.
“Tới rồi.”
Xe dừng lại, Duẫn Nhất Nhất nói ngắn gọn hai chữ, đối với Lâm Phong lại chẳng khác nào một lệnh ân xá, y vội vàng mở cửa xuống xe, hít lấy hít để mấy ngụm không khí trong lành rồi mới nhìn cảnh vật xung quanh, không khỏi ngẩn ra, nơi này rất quen, nhất là tòa nhà cao tầng ngay trước mắt.
“A, đây không phải chỗ anh ở sao?” – cuối cùng Lâm Phong cũng nhớ ra, quả thật y đã từng đến đây.
“Ra là anh còn nhớ.” – Duẫn Thận Nhất lại kéo tay Lâm Phong, vừa đi vừa nói: “Hôm nay cho anh nếm thử chút tay nghề của tôi, cũng cho anh biết không chỉ kì nghệ tôi mới giỏi.”
Lúc ấy sắc trời vẫn còn sáng, tòa nhà Duẫn Thận Nhất ở là một khu phồn vinh điển hình, cách khu buôn bán khá gần, trên đường lại nhiều người qua lại, tuy chỉ mấy bước là vào bên trong tòa nhà, nhưng cảnh dắt tay nhau thế này vẫn dẫn tới không ít ánh mắt chú mục. Lâm Phong mẫn cảm nhận ra, hành động hai thanh niên tay trong tay, quả thật quá mức gây chú ý. Đây không như trường học, người không hiểu chuyện, trông thấy cũng không có gì kỳ quái. Nhưng nơi này lại là nơi Duẫn Thận Nhất ở, người quen biết hắn khá nhiều, nhỡ như bị trông thấy, chắn chắn sẽ không thiếu những lời đồn đại.
“Duẫn Thận Nhất…” – rốt cuộc Lâm Phong cũng không nhịn được nữa, sau ý đồ rút tay ra mà không được, y đành phải mở miệng, cũng ý bảo Duẫn Thận Nhất buông tay y ra.
Duẫn Thận Nhất nhìn y một cái, “Nga” một tiếng, cũng không buông tay, lại hỏi lại: “Anh xác định khi tôi buông ra thì anh sẽ không chạy chứ?”
Nhất thời Lâm Phong dở khóc dở cười, ra là Duẫn Thận Nhất cầm tay y vì sợ y chạy mất, cũng không ngẫm lại xem, nếu đã muốn chạy, y đã chẳng lên xe hắn làm gì.
“Tôi cam đoan là không.”
Duẫn Thận Nhất lại “Nga” một tiếng, bỏ một câu: “Tôi không tin anh.”, rồi lại nắm tay Lâm Phong thật chặt, bắt đầu chờ thang máy.
Lâm Phong giận, nhịn không được nói: “Tôi đã lừa anh bao giờ chưa?”
“Anh chưa từng lừa gạt tôi hả?” – Duẫn Thận Nhất hỏi lại.
“Hả?” – lúc bấy giờ Lâm Phong mới nhớ, hình như ngày hôm trước đã lừa một lần, để Duẫn Thận Nhất ở lại kì viện rồi chạy lấy người.
Đến đấy, y bỗng không còn nói được gì nữa, trên mặt lại bắt đầu nóng bừng lên.
Thang máy chạy xuống dưới, có một cặp vợ chồng tay trong tay thân mật đi ra, dễ thấy đôi vợ chồng quen biết Duẫn Thận Nhất, nhìn thấy hắn thì lập tức chào hỏi. Chào hỏi xong, đôi vợ chồng mới chú ý tới, Duẫn Thận Nhất rất tự nhiên nắm tay một thanh niên, nhất thời trợn tròn mắt nhìn, còn chưa kịp nói gì, Duẫn Thận Nhất đã mang vẻ mặt mỉm cười kéo Lâm Phong vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi khép lại, chắn lại đôi mắt sửng sốt mà kỳ quặc của cặp vợ chồng đứng bên ngoài.
Hắn không thèm để ý tới ánh mắt của người ngoài – tựa như Duẫn Nhận Nhất đã dùng hành động để nói lên điều đó.
Phòng Duẫn Thận Nhất vẫn sạch sẽ như thế, toát ra một hương vị khoan khoái nhẹ nhàng của một người đàn ông độc thân hiếm có.
“Anh cứ ngồi chơi, tôi vào bếp cái, lát nữa đảm bảo anh ăn sẽ không buông được đũa đấy.” – Duẫn Thận Nhất làm một vẻ mặt tràn đầy tin tưởng.
Lâm Phong cũng không quá tin lắm, suy nghĩ một chút, nói: “Tôi ngồi không cũng chán, không bằng để tôi giúp anh.”
“Thế cũng tốt, hai người chuẩn bị cũng nhanh hơn.” – Duẫn Thận Nhất cũng không khách sáo, nhận luôn lời đề nghị của Lâm Phong, chẳng có mảy may ý thức hắn là chủ, còn Lâm Phong là khách.
Ba món mặn một món canh, đầu bếp chính Duẫn Thận Nhất, hỗ trợ Lâm Phong, chẳng đến nửa giờ đã làm xong. Ngồi trước bàn thức ăn bốc hơi nghi ngút, Lâm Phong lại có ảo giác rằng y đang mơ.
“Ăn đi, nhìn không cũng không no được đâu.” Duẫn Thận Nhất nhiệt tình tiếp đón.
Lâm Phong gắp một miếng thức ăn vào miệng, nhai mấy miếng rồi nuốt xuống bụng, mới cười nói: “Ngon lắm.”
Duẫn Thận Nhất cười đến đắc ý, đột nhiên “A!” một tiếng, nói: “Quên nâng cốc rồi, có đồ ngon thế nào mà thiếu rượu được chứ.”
Nói đoạn quay lại mở tủ bếp, lấy ra một chai rượu đế(rượu trắng), Lâm Phong vừa thấy số ghi độ rượu thì mặt biến sắc.
“Duẫn, Duẫn cửu đẳng, chúng ta ăn là được rồi, không cần phải uống rượu đâu.”
“Mời khách sao có thể không mời rượu, anh không uống là khinh thường tôi đấy.” – Duẫn Thận Nhất vừa nói vừa đặt ra hai chén, đổ đầy rồi đặt trước mặt Lâm Phong.
Cái người này sao mà giống Lí Mẫn Hân thế.
Lâm Phong có chút choáng váng, với tửu lượng của y tuy không trở ngại lắm, nhưng căn bản chưa từng uống rượu có độ cồn cao thế, nhỡ như uống rồi không khống chế được thì biết làm sao?
“Vậy… uống một chén thôi.”
“Được, một chén thì một chén.” – Duẫn Thận Nhất cười thầm, hắn có thể dụ một chén, tất nhiên có thể dụ hai chén, rồi ba chén, bốn chén, còn sợ gì Lâm Phong không say.
Lâm Phong thấy Duẫn Thận Nhất đáp ứng thì thở phào nhẹ nhõm, nếu chỉ một chén thì y chống đỡ được, một lần thở phào này y cũng phóng tâm, cùng ăn uống vui vẻ với Duẫn Thận Nhất. Cứ một câu có một câu không, chẳng tới câu thứ ba thì đề tài tán gẫu đã chuyển về cờ vây. Cả hai đều là người si cờ, vừa nhắc đến cờ vây thì lập tức thao thao bất tuyệt, từ cổ chí kim, rồi tới những chỗ bất đồng, cứ thế bô bô tranh luận.
Tranh luận tới không phân cao thấp, hai người ôm bình rượu chuyển tới bàn cờ, trực tiếp dùng hành động thực tế để chứng minh lý luận của mình, thua phải uống rượu, rất nhanh chai rượu đã chỉ còn thấy đáy, Lâm Phong cũng say ngất như Duẫn Thận Nhất mong muốn. Không còn cách nào khác, ai bảo cơ thể Lâm Phong không tốt như Duẫn Thận Nhất, trực tiếp lên bàn cờ phân cao thấp, chẳng mấy chốc y đã chẳng chống cự được, thua nhiều hơn thắng.
Cuối cùng, Lâm Phong gục trên bàn cờ.
Duẫn Thận Nhất cũng đã say bảy tám phần, lắc lắc đầu đẩy bàn cờ, ôm ngang lấy Lâm Phong, lúc ấy Lâm Phong đã bất tỉnh nhân sự, bị Duẫn Nhận Nhất bế lên cũng chẳng phản kháng, khiến Duẫn Thận Nhất bật cười ha hả, phun ra lấy lời ma men: “Chỉ có lúc này anh mới ngoan…”
An trí ổn thỏa cho Lâm Phong trong phòng dành cho khách, Duẫn Thận Nhất không rời đi ngay mà ngồi bên mép giường, ngơ ngẩn nhìn gương mặt say ngủ của Lâm Phong, trong đầu không biết đang suy nghĩ những gì mà biểu tình cũng chợt hỉ chợt ưu.
“Ai…”
Không biết qua bao lâu, Duẫn Thận Nhất nhấc tay day trán, đột nhiên phát ra tiếng thở dài. Xoay người bước vào toilet, vọc nước lạnh hất lên mặt, đè xuống cảm giác say rượu đang bốc lên cuồn cuộn trong người, sau đó vỗ vỗ vào hai má mình, như đã hạ quyết tâm điều gì đó, hắn quay trở lại khách phòng.
Lâm Phong ngủ không yên, tựa như bị men rượu hun nóng, chiếc chăn lúc trước được Duẫn Thận Nhất đắp cho giờ đã bị đạp xuống một nửa, đầu lưỡi còn thỉnh thoảng liếm liếm môi. Động tác chẳng mang ý nghĩ gì, lại làm hô hấp Duẫn Thận Nhất cứng lại, nhớ tới mục đích chuốc say Lâm Phong, tim hắn lại đập nhanh hơn vài phần.
“Kia… tôi không có ý gì khác đâu, chỉ muốn xác nhận một chuyện…” – như nhận ra giải thích với một người say rượu chẳng mang lại ý nghĩ gì, Duẫn Thận Nhất nhắm chặt mắt lại, một bên tự nhủ “Là tự anh chuốc lấy đấy!”, một bên hung hăng áp xuống miệng Lâm Phong.
Lần đầu tiên hôn ấy, là Lâm Phong chủ động, Duẫn Thận Nhất bị động, tình huống lúc ấy với tình huống hiện tại cơ bản là tương tự nhau. Bởi lần đó Lâm Phong không say lắm, mà Duẫn Thận Nhất hoàn toàn vì ngạc nhiên mà quên phản ứng.
Lần hôn này đây, chủ động đổi thành Duẫn Thận Nhất, bị động đổi thành Lâm Phong, nhưng vì quá say mà không có phản ứng, chỉ vì khát nước mà Lâm Phong theo bản năng hút lấy nước bọt giải tỏa cơn khát, nhưng giờ đây lại như uống phải rượu độc giải khát[2], dẫn đến kết quả là người ngày càng nóng, càng lúc càng khát, không chỉ miệng khát, mà ngay cả thân thể cũng bắt đầu cơ khát tiếp xúc sâu hơn.
Sắc dục như hỏa, chỉ chạm nhẹ đã bùng phát, hai luồng khí nóng bỏng bất ngờ lan tràn khắp toàn thân.
Thời điểm Duẫn Thận Nhất hôn Lâm Phong, hắn không thể ngờ lại dẫn tới hậu quả mãnh liệt như thế, đợi tới khi hắn kịp nhận ra thì như đã vô lực bứt ra. Cơ thể ấy bị hắn đặt dưới thân, rất nóng, cho dù cách một lớp sơ mi, lòng bàn tay hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ của lớp da thịt ấy bốc lên.
“Được rồi, tôi xác nhận… nụ hôn lần trước không phải ảo giác, quả thật đối với anh, tôi có cảm giác… nhưng mà cũng chỉ là có cảm giác thôi, giờ mà phát triển có phải nhanh quá không, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý để kết giao với một nam…”
Duẫn Thận Nhất miễn cưỡng phun ra tiếng lòng của hắn, đúng vậy, hôm nay hắn chuốc say Lâm Phong để hôn lại lần nữa, để xác nhận nụ hôn lần trước làm hắn thất thần, đến tột cùng là do hắn bất ngờ, hay vì hắn hưởng thụ. Luôn miệng nói chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng hành động của Duẫn Thận Nhất lại cực kỳ tương phản với lời lẽ biện minh của mình.
Lâm Phong căn bản là không biết gì, hoàn toàn phản ứng theo bản năng, muốn cơ thể của người đang áp lên y, muốn đòi lấy nhiều nữa, nhưng cơ thể mềm nhũn không thể cử động, chỉ có thể khó chịu vặn vẹo thân.
Sự ma sát đã trở thành một phương thức khiêu khích khác, Duẫn Thận Nhất biết hắn phải tách ra, nhưng hành động của hắn lại ngược lại, hắn cúi xuống hôn lên môi Lâm Phong lần nữa, lần này không phải hắn cho, mà là đòi lấy, liều mạng đoạt lấy khoang miệng Lâm Phong, đến khi người bị đoạt ấy nhịn không được cất lên âm thanh rên rỉ, Duẫn Thận Nhất mới bừng tỉnh, như một gáo nước lạnh đổ xuống đầu. Hắn đang làm gì thế này?
Nhìn tình cảnh mất khống chế ấy, Duẫn Thận Nhất hắn mới trợn tròn mắt, hố hốc mồm. Cúc áo sơ mi của Lâm Phong đã bị tháo lúc nào? Tay hắn từ khi nào thăm dò vào *g ngực Lâm Phong? Da thịt trần trụi trong không khí vì được ve vuốt mà phiến hồng, dưới ánh đèn mập mờ, làn da nhìn qua có chút thô ráp lại chia vân rạch ròi, lớp da thịt đầy mềm dẻo co dãn có thừa, lúc này đây hấp dẫn hắn, làm hắn luyến tiếc chậm rãi thu tay.
Cơ thể của thanh niên, vuốt lên chẳng phản cảm như hắn từng nghĩ, ngược lại xúc cảm lại tốt đến lạ thường, quan trọng hơn là giờ đây hắn không hề bài xích kết giao với Lâm Phong. Khi trước còn chướng ngại tâm lý, nhưng khi tiếp xúc thân mật rồi thì nó đã biến mất hoàn toàn. Vì thế, rốt cuộc có muốn tiếp tục nữa không, lại trở thành vấn đề lớn xuất hiện trước mắt Duẫn Thận Nhất.
Nếu tiếp tục, đối với người say chẳng còn biết trời trăng như Lâm Phong, dường như khó tránh khỏi bị nghi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, mà nếu nói nghiêm trọng, hành vi hiện tại của hắn chắc được gọi là cưỡng gian nhỉ. Nhưng nếu cứ thế dừng tay, vậy thì thật có lỗi với nửa người dưới đang trướng lên của hắn.
Nếu nói là lưỡng tình tương duyệt, sẽ không bị tính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đúng không? Vừa hung hăng sờ loạn trước ngực Lâm Phong, Duẫn Thận Nhất vừa tìm lấy cho mình một cái cớ thật tốt đẹp, sau đó quang minh chính đại bóc lột Lâm Phong không còn một mảnh, đồng thời còn không muốn lãng phí một giây nào, trực tiếp che môi Lâm Phong lại, thêm một nụ hôn dài thật dài.
Chỉ thương thay cho Lâm Phong, cứ vậy bị Duẫn Thận Nhất lợi dụng lúc say ăn mạt tịch. Một thanh niên không có tuổi đời kinh nghiệm, khó tránh khỏi có chút không biết nặng nhẹ, người bị bắt thừa nhận cũng có kinh nghiệm bằng không, giây phút bị sáp nhập kia, vì đau quá mà mém tỉnh, mờ mịt mở đôi mắt mông lung, còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra trên người mình, đã bị hôn đến choáng váng, * bừng bừng hứng khởi, sau đó cũng theo bản năng đáp lại người đang áp lên mình, thẳng đến khi mê man, cũng chẳng nhớ rõ rốt cuộc y đã làm chuyện gì.
1. Tình thế bỉ nhân cường (nguyên văn -形势比人强) – ý nói kẻ mạnh làm chủ được tình hình.
2. Rượu độc giải khát: Ý nói chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không để ý tới hậu quả.