Thời điểm Lâm Phong và Vương Ấn còn đang nhậu nhẹt, thì Duẫn Thận Nhất lại nhìn vào máy tính tới ngẩn người.
Một tiếng trước, hắn nhận được điện thoại của Triệu Lỗi, gã ầm ĩ trong điện thoại rằng: “Thận Nhất, mau mau mở máy tính, xem đi! Tin lớn đấy, Sky khóa tài khoản rồi, trời ơi, trên mạng loạn quá trời, bao nhiêu người mê cờ muốn Sky phải giải thích một cách rõ ràng, quản trị viên của Kì Thánh sắp bị chết đuối trong nước miếng rồi…”
Sắc mặt Duẫn Thận Nhất đại biến, vội mở máy tính. Thật sự hắn đang có ý nghĩ muốn lên mạng tóm Lâm Phong, ai ngờ hành động còn chưa làm đã không còn cơ hội. Mà hắn cũng đoán, nếu Lâm Phong đã muốn tránh mặt hắn, phân nửa sẽ không ở trên mạng cho hắn tóm. Nhưng Duẫn Thận Nhất không ngờ Lâm Phong lại dứt khoát đến mức ấy, tự khóa tài khoản của mình lại.
Quả nhiên trên diễn đàn Kì Thánh đang vô cùng huyên náo, lại đúng là giờ cao điểm, tốc độ lời bình gần như đạt tới mỗi phút sang một trang mới. Duẫn Thận Nhất tùy ý quét qua vài lần, đã thấy mấy cái tít trên cùng thật kinh hãi, nào là:
“Mười điều bí ẩn của việc Sky tự khóa tài khoản!”
“Cái chết của ‘người cha đỡ đầu’ Cờ vây Online!”
“Người cha ngã xuống, kì đàn bi ai!”
“Gửi lời chào tới thầy!”
“Con đường sụp đổ của Cờ vây Online bắt đầu!”
Chỉ mấy mẩu tít đã làm Duẫn Thận Nhất ngây ngẩn nhìn cả tiếng. Vào bên trong xem, hắn mới thấy được người ta đề cao Lâm Phong trên mạng đến thế nào, càng khiến hắn ngạc nhiên hơn là tiêu đề “Gửi lời chào tới thầy!” kia. Người viết bài ấy đã xưng Lâm Phong là sư phụ của gã, và cả những người ở bên dưới cũng chẳng spam linh tinh gì, mà đem hết danh tính, đẳng cấp, thành tích trận đấu, cũng với thời gian địa điểm được Lâm Phong chỉ dẫn liệt kê cụ thể ra. Điều khiến ai cũng giật mình, hàng trăm lượt bài viết bên dưới có những tân kì thủ chuyên nghiệp những năm gần đây, có những kì thủ chuyên nghiệp cao đẳng, thậm chí có kì thủ còn cao hơn Lâm Phong một đẳng.
Những người ấy chẳng phải đồ tử đồ tôn của Lâm Phong, chỉ là những người đã từng được Lâm Phong chỉ bảo, chuyên nghiệp, nghiệp dư, không ít người đang trong lòng luẩn quẩn của chính mình đều được chỉ dẫn mà phát triển nhanh chóng, phần lớn là những người trẻ tuổi, chỉ cần vài năm nữa thôi, họ sẽ trở thành những cây đại thụ trên kì đàn.
Người thầy của Cờ vây mạng, danh hiệu này đã được đặt trên đầu Lâm Phong, thật cũng đúng với nghề của y ngoài đời thực. Duẫn Thận Nhất mát xa đôi mắt cay cay, lòng hắn không phải cảm giác phẫn nộ, mà là nỗi niễm xúc động đến lạ kì.
“Lâm Phong… Lâm Phong…”
Thì thào cái tên hắn đã nhớ kỹ, mong muốn được gặp Lâm Phong trong hắn càng mãnh liệt, càng kiên định hơn.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
“A lô.”
“Tiểu Duẫn đó hả, sao hôm nay gọi mãi cho cậu không được?”
“A, viện trưởng Trương à, di động của tôi hết pin.” – ra là kì viện gọi tới.
“Ra là thế, à có chuyện này, viện muốn thương lượng với cậu một chuyện, vốn cậu mới về, đáng ra nên để cậu nghỉ ngơi dưỡng sức cho vòng hai, nhưng…”
Thật ra cũng chẳng phải việc chuyện hệ trọng gì, chẳng qua kì viện an bài hắn chơi một trận biểu diễn, người tài trợ chương trình chỉ đích danh hắn, thấy bảo là để tăng hiệu suất tuyên truyền. Vấn đề là thời gian, nhà tài trợ yêu cầu phải là chủ nhật này, cũng là ngày kia. Duẫn Thận Nhất vừa từ một trận đấu quan trọng trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi, phía Kì viện cũng không dám cam đoan đến lúc đó Duẫn Thận Nhất có duy trì được trạng thái tốt nhất hay không, cho nên đã trưng cầu ý kiến của hắn trước. Nhỡ như lúc ấy Duẫn Thận Nhất lại bại dưới đối thủ an bài kia, thì mặt mũi Kì viện cũng chẳng tốt đẹp gì. Tiền rất quan trọng, nhưng thể diện cũng rất trọng yếu.
Duẫn Thận Nhất cau cau mày, vốn định thẳng thắn từ chối, nhưng rồi lại nhớ lại lời Lí Mẫn Hân từng nói, sáu năm qua Lâm Phong luôn tới xem những trận đấu của hắn, có lẽ đây cũng là một cơ hội, tuy không biết liệu ngay cả thế Lâm Phong có tránh hắn hay không, nhưng vẫn cứ thử xem sao.
“Viện trưởng Trương, chuyện thi đấu biểu diễn ấy, tôi đáp ứng. Nhưng tôi có một yêu cầu, nơi thi phải ở kì viện, tôi không muốn phải chạy tới chạy lui.” – vốn hắn còn muốn cấm phát sóng, ép Lâm Phong phải tới kì viện mới có thể xem, nhưng ngẫm lại thì điều kiện này không khả thi, nhà tài trợ cũng nhờ vào phát sóng mới đạt được mục đích tuyên truyền, không có khả năng sẽ đáp ứng, nên hắn cũng đành thôi.
Cho rằng Duẫn Thận Nhất muốn tận lực tranh thủ thời gian dưỡng sức, nên phía kỳ viện lập tức đáp ứng. Ngay khi cúp máy, hắn đã gọi điện ngay cho Lí Mẫn Hân, không vòng vo mà trực tiếp nói, ngày kia hắn có trận đấu, bảo Lí Mẫn Hân hỗ trợ tóm Lâm Phong, ngày ấy hắn không có thời gian rảnh, không nhưng nhị gì hết.
Ngay hôm sau, tin tức đã như gió truyền đi khắp nơi. Thật ra thì trước trận đấu, nhà tài trợ đã làm công tác tuyên truyền rồi, chỉ có điều mãi vẫn không công bố danh sách kì thủ tham gia thi đấu. Lần này chỉ với một lần công bố đã nổ ra một trận xôn xao dư luận, so với việc Sky tự khóa tài khoản cũng chấn động không kém.
Danh sách những kì thủ thi đấu còn lại, một kì thủ nghiệp dư tên là Miệt Hoắc sẽ đấu trận đầu tiên với Duẫn Thận Nhất – người được đánh giá là kì thủ chuyên nghiệp mạnh nhất kì đàn, vừa vặn tạo thành lưỡng cực gay gắn đối chọi nhau. Cho tới nay, mối quan hệ giữa giới nghiệp dư và chuyên nghiệp luôn rất tế nhị, vừa giúp đỡ lẫn nhau, lại cạnh tranh kèn cựa nhau. Bàn về thực lực, thì chuyên nghiệp cao hơn, nhưng về nhân số thì nghiệp dư lại chiếm ưu thế. Nhất là khi cờ vây online phát triển, kì thủ nghiệp dư có cơ hội được giao lưu luyện tập rất lớn, nên tương quan lực lưỡng giữa hai thế lực cũng ngày càng co rút lại.
Hai năm gần đây, trên mạng lưu hành một câu nói, những người yêu cờ cho rằng, kì thủ nghiệp dư mới là những kì thủ đứng đầu, bởi họ trải qua hàng trăm trận đấu tôi luyện mà thành, thực lực thực sự cũng không kém cạnh kì thủ chuyên nghiệp hàng đầu kì đàn là bao, chẳng qua vì một số nguyên nhân, mà không lên chuyên nghiệp được thôi.
Nhà tài trợ lần này, hiển nhiên đã lợi dụng câu nói của những người yêu cờ này, nhất quyết phải mời kì thủ chuyên nghiệp mạnh nhất với kì thủ nghiệp dư tới. Việc này quả thật vô cùng chấn động, nửa điểm cũng không kém việc Sky khóa tài khoản.
Lâm Phong mở máy tính thì tin tức ấy đập ngay vào mắt. Tuy đã tự khóa tài khoản Sky lại, nhưng mạng là một thế giới ảo, chỉ cần đăng kí một tài khoản mới là xong thôi. Bỏ tài khoản Sky, với y cũng không tiếc lắm, nhưng muốn y bỏ cờ vây, không bằng cái xe tải năm đó đâm chết y luôn đi cho rồi.
“Quái lạ, hắn vừa mới về, làm gì đã đáp ứng tham gia thi đấu nhanh thế?”
Lâm Phong tự lẩm bẩm, ý nghĩ mới thoáng qua, liệu có phải Duẫn Thận Nhất muốn dụ y ra hay không, nhưng cũng nhanh chóng bay ra khỏi đầu. Y với Duẫn Thận Nhất cũng chưa quan hệ thân thiết tới độ phải tìm y tới mức ấy. Duẫn Thận Nhất là một người thực tế, tám chín phần là do đối thủ lần này thực sự thu hút hắn, nên mới không để ý tới trạng thái không tốt đã ra thi đấu.
Tất nhiên y đâu biết địa vị của mình trong Duẫn Thận Nhất lại lớn như thế, nếu Lâm Phong biết Duẫn Thận Nhất đáp ứng đúng vì nguyên nhân ấy, sợ cũng phải dở khóc dở cười.
“Thời gian thi đấu… hả? Mười giờ hôm nay?”
Lâm Phong nhìn nhanh về phía đồng hồ báo thức, kim phút đã trực chỉ thẳng bên trái, 9h45, giờ mà chạy tới kì viện thì kiểu gì cũng mất đoạn khai cuộc. Cũng không quan tâm được nhiều thứ như thế, Lâm Phong vội cầm di động và ví tiền, ra thay giầy xông ra khỏi nhà, đón một chiếc taxi lập tức tới kì viện.
Đang ngồi trên xe, chuông di động đột nhiên vang lên.
“Vương Ấn?” vừa nhìn số, Lâm Phong vừa cảm thấy ngột ngạt, tiện tay ấn phím Nghe, “Chuyện gì đấy?”
“Ông đi xem Duẫn Thận Nhất thi đấu đó hả?” – giọng Vương Ấn truyền tới.
Lâm Phong nhịn không được bật cười, nói: “Sao mà cái gì ông cũng biết vậy, tôi đang trên đường tới kì viện.”
“Mấy năm nay, cứ khi nào hắn có trận đấu là ông đều tới xem đúng không? Làm tôi phải xoay xở đủ mọi cách che giấu cái lão già ở phòng giáo vụ bao nhiêu lần cho ông đấy.”
Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Vương Ấn, nhưng Lâm Phong cũng có thể đoán ra, thằng bạn thân duy nhất ấy đang trợn mắt lên trừng trời cho xem.
“Được rồi, không phải tôi cũng mời ông uống không biết bao nhiêu rượu rồi còn gì, cũng không bạc đãi ông, mà hôm nay là chủ nhật, cũng không cần ông hỗ trợ bao che nữa mà.”
“Tôi muốn nói…” – Vương Ấn do dự, một lúc mới tiếp tục, “Liệu Duẫn Thận Nhất có biết ông tới xem thi đấu không?”
“Hả? Có ý gì?” – Lâm Phong nghe xong thì không hiểu cho lắm.
“Quên đi, tôi chỉ nhắc ông, nếu tới kì viện mà gặp được Duẫn Thận Nhất thì tốt nhất cứ chuẩn bị tinh thần đi.” – Vương Ấn thở dài đánh thượt, tuy quan hệ giữa Lâm Phong và Duẫn Thận Nhất chỉ đơn giản, nhưng hắn mãi không quên được vẻ mặt kiên định kia khi nói sẽ còn quay lại, gã ấy, sẽ không buông tha đơn giản như vậy.
“Ha ha, ông đa nghi quá rồi đấy, mà cho dù anh ta có biết tôi đến thì sao, chẳng lẽ đang đấu mà chạy đi tìm tôi được à?” Lâm Phong không bận tâm lắm, cười nói. Đợi đến khi trận đấu kết thúc, y cũng đã rời đi rồi, chẳng lo sẽ gặp được Duẫn Thận Nhất. Đương nhiên, lần gặp tại căn phòng vắng vẻ hôm ấy chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nếu có thể dễ dàng gặp nhau như thế, đã chẳng đến tận bây giờ mới quen biết nhau.
“Nếu nó thật sự xảy ra thì sao?”
“Không có khả năng.” – Lâm Phong chắc như đinh đóng cột.
“Vậy được, trưa nhớ đi ăn cơm, đừng có mải mê xem cờ mà gì cũng quên đấy.” – cuối cùng Vương Ấn dặn dò một câu, cúp máy.
Lâm Phong cười cười nhìn điện thoại, lại nhìn ra cảnh sắc bên ngoài xe, thoáng ẩn thoáng hiện, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm nóng.
Quả thật Duẫn Thận Nhất không rời trận đấu đi tìm Lâm Phong, mà 5 phút trước khi trận đấu bắt đầu, hắn lấy cớ vòng đi vòng lại hai vòng trước phòng nghiên cứu, không thấy bóng dáng Lâm Phong đâu, hắn thất vọng.
Chẳng lẽ Lâm Phong lại tránh hắn đến mức này ư?
Lí Mẫn Hân đi cùng hắn, thấy hồn vía Duẫn Thận Nhất cứ như lủng lẳng trên mây thì cau mày, nói: “Quan trọng lắm hả?”
“Hả?”
“Lâm Phong ấy, hắn chưa tới làm cậu thất vọng vậy sao?”
“Gì?” – Duẫn Thận Nhất lặng người, lát sau mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc, “Mẫn Hân, chuyện này xin nhờ cậu đấy, nếu Lâm Phong đến đây, nhất định phải giữ lấy cậu ta. Được rồi, tôi vào đây.”
Thời gian chỉ còn lại một phút đồng hồ, Duẫn Thận Nhất thu hồi tâm trạng, bước vào phòng đấu, Lí Mẫn Hân vẫn nhìn theo bóng dáng hắn, lại ẩn ẩn chút lo lắng. Đã quen Duẫn Thận Nhất nhiều năm, vậy mà chưa từng thấy hắn cố chấp với một người như vậy. Thực sự quan trọng lắm sao? Lí Mẫn Hân thừa nhận Lâm Phong đánh cờ rất có ý, nhưng cũng chưa đến mức khiến Duẫn Thận Nhất phải kiên trì tới mức ấy, nếu không phải vì cờ, thì…
Nghĩ đến đây, Lí Mẫn Hân chợt rùng mình, sắc mặt cũng khẽ biến.
Tâm phiền ý loạn không biết bao lâu, Lí Mẫn Hân mới nhớ tới lời nhờ cậy của Duẫn Thận Nhất, vòng lại phòng nghiên cứu. Mới bước qua buồng thang máy, bên tai “Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, một người vọt ra từ bên trong, đụng mạnh vào hắn.
“A, xin lỗi.”
Người vừa chạy ra vừa vội vàng xin lỗi, vừa ngẩng đầu lên, hai người đối mặt, ngẩn người.
“Lí cửu đẳng?”
“Lâm Phong!”
“Lí cửu đẳng, ngại quá, tôi đi có hơi vội.” – trán Lâm Phong bị đâm hơi đau, nhưng lại ngại có người khác không dám xoa, miễn cưỡng nở một nụ cười nhợt nhạt.
Lí Mẫn Hân không nói gì, chỉ nhìn sâu vào mắt y, nhìn tới mức làm Lâm Phong thấy hồ đồ cả đầu, mãi sau mới dè dặt nói: “Tôi… không làm đau ngài chứ?”
“Anh đến xem trận đấu của Thận Nhất à?” – Lí Mẫn Hân đột nhiên hỏi.
“A… vâng, đúng thế.”
Lâm Phong liếc trộm nhìn thời gian, trận đấu đã bắt đầu được hơn hai mươi phút, không biết Duẫn Thận Nhất khai cuộc thế nào rồi.
“Nghe nói sáu năm qua, anh không bỏ một trận nào của Thận Nhất.” – Lí Mẫn Hân chậm rãi nói, ánh mắt sắc bén chằm chằm nhìn Lâm Phong, như không muốn bỏ sót một biểu hiện nào trên khuôn mặt y.
Lâm Phong kinh ngạc, sao anh ta lại biết?
“Vì gì vậy? Nếu chỉ là người mê cờ, chẳng phải anh cũng làm được rất tốt đấy thôi.” – Lí Mẫn Hân không để vuột mất sự kinh ngạc kia, từng bước lấn tới.
Trước ánh mắt sắc lém của Lí Mẫn Hân, Lâm Phong có cảm giác như bản thân bị xuyên thấu, nhịn không được đánh cái rùng mình, y cố gắng bảo trì sự bình tĩnh, đáp trả: “Tôi cũng chẳng làm gì, chỉ đơn thuần tới kì viện xem cờ thôi, nếu nói sự mê cờ của tôi với Duẫn cửu đẳng có gì khác nhau, thì chính vì tôi là một kì thủ chuyên nghiệp, tôi có thể dễ dàng vào kì viện để xem cờ của hắn ở khoảng cách ngắn nhất. Vậy có gì không đúng sao, thưa Lí cửu đẳng?”
Đương nhiên không có gì không đúng – nhất thời Lí Mẫn Hân cũng không biết nên hỏi tiếp gì nữa, dù sao cũng không thể hỏi thẳng rằng Lâm Phong có ôm tâm tư tình cảm bất chính gì với Thận Nhất hay không, nhỡ như Lí Mẫn Hân đoán sai, vậy không phải chẳng có tý xấu hổ nào sao.
“Trận đấu đã bắt đầu rồi, ngại quá, Lí cửu đẳng, tôi vào phòng nghiên cứu trước.” – Lâm Phong thấy Lí Mẫn Hân không nói, còn không mau mà chạy lẹ, hai ba bước đã vọt vào phòng nghiên cứu, tìm một chỗ trống ngồi xuống, mới phát hiện ra, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.
Còn chưa kịp thở phào, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, Lí Mẫn Hân đi đến, ngồi xuống bên cạnh Lâm Phong, ánh mắt vừa như ngờ vực lại vừa nghiên cứu, làm tim Lâm Phong chợt nhảy dựng lên, nặn mãi cũng không ra nổi một nụ cười.
Chẳng lẽ y biểu hiện rõ ràng đến thế sao? Vậy Duẫn Thận Nhất có nhận ra không? Mà cũng có thể Lí Mẫn Hân là do Duẫn Thận Nhất gọi tới thử y, chẳng phải Lí Mẫn Hân không bao giờ đặt chân tới phòng nghiên cứu bình dân hay sao, giờ lại vì cớ gì lại đến? Cho dù có muốn xem Duẫn Thận Nhất thi đấu, bằng thân phận của Lí Mẫn Hân, cũng có thể xem ở phòng nghiên cứu cao cấp mới đúng.
Tâm loạn như ma, Lâm Phong đã chẳng còn tâm đâu để ý tới trên màn hình, hai quân cờ trắng đen đều đã đi được hơn mười nước, Duẫn Thận Nhật cầm cờ trắng, và ngoài dự kiến của mọi người, ngay từ nước đi đầu tiên quân trắng đã bị vây ở thế hạ phong.
“Trạng thái của Thận Nhất hôm nay hình như không tốt lắm.” ngay khi Lâm Phong đang xuất thần, Lí Mẫn Hân đã quan sát ván cờ trên màn hình, buông một câu.
Lâm Phong đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt vừa dừng trên bàn cờ, thì dứt không ra nữa. Tất cả tạp niệm đều bay biến trong nhát mắt, chăm chú nhìn bàn cờ, mi tâm bất giác nhíu lại.
Đây là một trong rất ít lần Duẫn Thận Nhất thất thủ, lại ngay từ những nước cờ đầu tiên đã rơi vào thế hạ phong, điều ấy chưa từng xảy ra. Hôm nay anh ta làm sao thế? Hay là do mới nghỉ có mấy ngày ngắn ngủi, chưa thoát hoàn toàn khỏi trạng thái mệt mỏi, nên mới thất thủ thế kia?
“Kì lực tay kì thủ nghiệp dư kia không tồi, chỉ sợ Duẫn Thận Nhất khó có cơ hội xoay chuyển cục diện.” – Lí Mẫn Hân thở dài, nhìn một lúc lâu, hắn cũng chẳng còn tâm trí đâu đi nhìn tâm tư Lâm Phong nữa, mà bắt đầu lo lắng cho Duẫn Thận Nhất.
Lâm Phong không nói gì, chỉ chăm chú nhìn màn hình, nhìn từng quân cờ, dõi theo từng nước cờ đặt xuống. Trên bàn cờ, hai quân trắng đen đã dần dần phủ kín, không biết đã qua bao lâu, chợt nhãn tình sáng lên, Lâm Phong hô nhỏ một tiếng: “Chỗ đó còn cơ hội.”
Lí Mẫn Hân cả kinh, nhìn về hướng Lâm Phong chỉ, trầm tư suy nghĩ một lúc, ánh mắt hắn cũng sáng lên. Cơ hội, là một cơ hội rất lớn, nhưng có thể nắm chắc được hay không, lại phải dựa vào chính bản thân Thận Nhất.
Nhưng không hiểu sao hôm nay Duẫn Thận Nhất như phát điên rồi, hắn không nắm lấy cơ hội ấy. Thấy cơ hội hiếm hoi trượt khỏi kẽ tay, cả Lí Mẫn Hân lẫn Lâm Phong đều cau có sa sầm mặt mày. Đối thủ không phải yếu, cơ hội đã qua, bỏ lỡ lần này, sao còn có lần sau, lần này Duẫn Thận Nhất thực sự gặp nguy hiểm rồi.
Trong phòng nghiên cứu bắt đầu có những tiếng xì xào nho nhỏ, cho dù là người không biết Duẫn Thận Nhất cũng nhìn ra, hôm nay trạng thái của hắn không tốt, lại không khỏi thấy kì lạ sao hôm nay Duẫn Thận Nhất lại đồng ý tham gia trận đấu này. Chẳng lẽ lại vì giải thưởng xa xỉ của nhà tổ chức kia hay sao?
Âm thanh bàn tán không lớn, nhưng cả hai người đều nghe lọt, liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt lại càng khó coi.
“Vì cớ gì anh ta lại tham gia đấu?” – rốt cuộc Lâm Phong cũng không nhịn được nữa, quay sang hỏi Lí Mẫn Hân, Duẫn Thận Nhất luôn luôn nhấn mạnh, là một kì thủ chuyên nghiệp, trước trận đấu phải bảo trì trạng thái tốt nhất mới thể hiện sự tôn trọng cờ vây, tôn trọng đối thủ. Vậy mà nhìn biểu hiện của hắn hôm nay xem, không nghĩ gì lại tát chính y một cái tát.
Lí Mẫn Hân trừng mắt lên, liếc qua Lâm Phong, quay đầu đi nói: “Tôi sao biết được.”
Giọng Lí Mẫn Hân bất giác lớn hẳn, ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh, một số người thì sáng mắt lên những tia ngạc nhiên vui mừng, đồng loạt xô ghế dạt sang một bên tiến lại chỗ Lí Mẫn Hân.
“Lí cửu đẳng, hôm nay sao ngài lại tới đây?”
Lí Mẫn Hân ngẩn ra, nhìn vài lần mới nhớ ra là đám phóng viên mấy tháng trước từng phỏng vấn mình. Vốn tâm trạng đã không tốt, đám phóng viên lại cứ bám theo làm phiền, miễn cưỡng lắm mới gật đầu được một cái, ngay cả chào hỏi cũng lười làm.
Đám phóng viên da mặt cũng dày, tuy thấy Lí Mẫn Hân đang mất hứng, nhưng vì tin tức cũng đành giả bộ như không thấy vẻ mặt kia, tràn đầy hào hứng hỏi: “Lí cửu đẳng, khó có được hôm ngài hứng thú tới đây theo dõi với mọi người, không biết ngài có suy nghĩ gì về biểu hiện của Duẫn cửu đẳng hôm nay không?” – vừa nói vừa liếc sang nhìn Lâm Phong, thấy gương mặt rất bình thường thì nghĩ không phải người có tên tuổi, cũng chẳng để ý thêm.
“Suy nghĩ thì không có, nhưng tôi ít tới phòng nghiên cứu này, quả thật là quá ồn ào.” Lí Mẫn Hân xị mặt đứng lên, lôi cả Lâm Phong theo, nói: “Theo tôi tới phòng nghiên cứu trên tầng, ở đó yên tĩnh hơn.”
Thân bất do kỷ[1], Lâm Phong đành để Lí Mẫn Hân lôi một mạch lên tầng. Phòng nghiên cứu trên tầng quả nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, người cũng ít, chỉ chừng năm sáu người, im lặng ngồi chăm chú vào ván cờ.
Lâm Phong và Lí Mẫn Hân bước vào cũng không gây chú ý nhiều lắm, chỉ có hai người nghe thấy tiếng cửa mở thì ngẩng đầu lên liếc qua, rồi lại cúi mặt nhìn bàn cờ. Lâm Phong nhìn lướt qua, thì nhận ra những người ngồi đây toàn là những kì thủ chuyên nghiệp có danh tiếng. Đúng là phòng nghiên cứu chuyên nghiệp có khác, so với phòng nghiên cứu đại chúng thì đúng là cao cấp hơn hẳn.
Nếu đã tới, Lâm Phong cũng đành ngậm miệng theo sát Lí Mẫn Hân ngồi xuống, một lần nữa tập trung vào bàn cờ, tâm tư đã nhanh chóng đám chìm trong ván cờ, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.
Trận đấu kéo dài ba tiếng, mười giờ bắt đầu, mười hai giờ thì nghỉ ngơi, chiều hai giờ đấu tiếp. Dường như Duẫn Thận Nhất vẫn chưa có phương pháp hữu hiệu, đến trưa, trên bàn cờ đã kín các quân cờ, mà quân trắng vẫn bị bao vây ở thế hạ phong. Nhưng may là Duẫn Thận Nhất không để đối thủ khuếch trương thế thắng thêm nữa, chênh lệch vẫn được duy trì ở giai đoạn thất thủ ban đầu.
Lâm Phong nhìn ván cờ, nhẹ thở phào một hơi, bụng đã hơi có cảm giác đói, nhưng lại chẳng muốn ăn. Lại nhớ tới lời căn dặn của Vương Ấn, thở dài, lặng lẽ rời khỏi phòng nghiên cứu, chuẩn bị kiếm một cửa hàng cơm nào đó.
Bước được một hai bước đã bị ai kéo lại, là Lí Mẫn Hân.
“Anh muốn đi đâu?”
Lâm Phong thở dài một hơi, nói: “Tôi đói bụng, muốn đi ăn chút gì đó, Lí cửu đẳng, ngài vẫn theo tôi làm gì?” – y thực sự thấy kỳ lạ rồi, nếu nhớ không lầm thì y với Lí Mẫn Hân cũng chỉ gặp qua một lần, không quen lắm.
Cứ làm như tôi muốn theo lắm ấy! – tức giận nghĩ, nhưng Lí Mẫn Hân lại nói: “Tôi cũng đói, bên cạnh kì viện có hàng cơm nhỏ, ăn cũng ngon lắm, cùng đi thôi, tôi mời.”
“Sao tôi không biết xấu hổ thế được.” – trực giác bắt đầu cảm thấy không ổn.
“Tôi mời anh còn không vừa ý? Sao? Coi thường tôi hả?” – Lí Mẫn Hân trừng mắt, đây cũng không phải lần đâu tiên hắn bị Lâm Phong từ chối, “Mời ăn thì ăn, lề mề, có phải đàn ông không thế!”
Có kiểu mời khách thế ư? – nhất thời Lâm Phong không biết phải làm sao, gãi gãi đầu cười khổ, nếu lại cự tuyết nữa không chừng bị cái tên này chụp mũ không lấy xuống được mất.
Tới tiệm ăn, ngồi chưa được bao lâu, cũng mới gọi được món rau thì Duẫn Thận Nhất xuất hiện. Đối với tình cảnh ấy, Lâm Phong cũng chỉ biết cười gượng, đồng thời trong lòng mắng chửi cái mồm quạ đen của Vương Ấn, sớm biết thế này y đã không tới.
“Sao lại đổi điện thoại?”
“Bị trộm.”
“Sao lại khóa tài khoản?”
“Chán.”
“Sao không gặp tôi?”
“Hả? Khi nào? Anh có tới tìm tôi sao?”
“Sao lại hận tôi?”
“Đâu có, anh nghe ở đâu thế?”
Lâm Phong một đáp một, hai đáp hai, chối bay chối biến, Duẫn Thận Nhất bị nghẹn nửa ngày, thẳng đến khi đĩa rau xào nóng hổi được bưng ra cũng không nói thêm được câu nào. Lí Mẫn Hân thì vẫn ngậm mồm, con mắt đánh sang người này, liếc sang người kia, đáy mắt ngày càng ngưng trọng. Đã quen Duẫn Thận Nhất nhiều năm thế mà chưa từng thấy hắn thiết tha như vậy, chưa từng bất đắc dĩ như thế, lại chưa từng chưa từng vui khi nhìn một người như vậy.
Duẫn Thận Nhất biết chẳng moi được gì từ mồm Lâm Phong, cũng chẳng bận tâm, chỉ cần thấy Lâm Phong, tâm nặng nề mấy ngày nay cũng thả lỏng xuống, thoải mái hơn hẳn.
“Ăn đi… A? Sao không làm chút rượu?”
Lí Mẫn Hân trừng mắt với hắn, tức giận nói: “Ông còn muốn uống rượu nữa hả?”
Duẫn Thận Nhất bật cười, “Tôi đương nhiên không uống, chiều còn đấu tiếp, hai người không có trận đấu, không uống hả?”
“Không có tâm trạng uống.” – Lí Mẫn Hân đáp.
Lâm Phong cũng lắc đầu, y chưa quên được lần thất thố do uống rượu trước, chí ít khi có Duẫn Thận Nhất thì y cũng không có lòng uống rượu.
“Được rồi, ăn thôi.” – Duẫn Thận Nhất có chút ít thất vọng, vốn hắn muốn chuốc rượu để Lâm Phong nói ra, giờ thì đành cười cười, trêu chọc một câu: “Lâm Phong, cậu ăn thêm nữa đi.”
Rốt cuộc Lâm Phong không nhịn được nữa, trừng mắt lườm hắn, tuy đã gắng sức duy trì vẻ mặt tỉnh bơ, nhưng vẫn lộ ra vẻ xấu hổ, hai má hơi hồng hồng lên.
Duẫn Thận Nhất mừng quýnh, cảm giác buồn bực mấy hôm nay đều tan biến mất tiêu, tâm tình vui sướng, ăn gì cũng thấy có vị đặc biệt hẳn.
Nhanh chóng ăn no, Lí Mẫn Hân ra tính tiền, đến khi quay trở lại mới phát hiện ra Duẫn Thận Nhất với Lâm Phong đã thừa dịp trốn mất tăm. Lí Mẫn Hân tức giận chửi ầm lên, không nghĩ ngợi gọi thẳng điện thoại cho Duẫn Thận Nhất, nào biết tên nào đó sáng sớm nay đã tắt máy, gọi thế nào cũng không được.
Kỳ thật Lâm Phong không còn cách nào khác, y bị Duẫn Thận Nhất tha đi, kéo một mạch vào một gian phòng nghỉ trong kì viện, cũng thật khéo thế nào lại đúng là căn phòng lần đầu y gặp Duẫn Thận Nhất, căn phòng nghỉ hẻo lánh ấy.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” – Lâm Phong bất đắc dĩ ngồi xuống sô pha, nhìn Duẫn Thận Nhất đang tiện tay khóa trái cửa lại, ý không muốn bất cứ ai tới quấy rầy hai người.
Duẫn Thận Nhất mỉm cười, nói: “Chẳng làm gì cả, chỉ muốn nói chuyện với cậu.”
Lâm Phong vân vê trán, “Việc cần thiết bây giờ của anh là nghỉ ngơi, tập trung tinh thần cho buổi đấu chiều, giờ người đang ở thế hạ phong là anh, chứ không phải đối thủ của anh.”
“Nói chuyện với cậu là cách thả lỏng của tôi.” – Duẫn Thận Nhất vẫn cười.
“Được rồi, anh muốn nói gì?”
“Sao lại đổi điện thoại?”
“Bị trộm.”
“Sao lại khóa tài khoản?”
“Chán.”
“Sao không gặp tôi?”
“Hả? Lúc nào? Anh có tới tìm tôi hả?”
“Sao lại hận tôi?”
“Đâu có! Anh nghe ai nói đấy?”
Y hệt như lần trước, những câu đối thoại nhạt nhẽo lại lặp lại lần nữa, Lâm Phong thở dài, hỏi: “Anh không thể không hỏi cái này được à?”
“Cậu không thể trả lời thật được sao?”
Duẫn Thận Nhất vẫn cười như thế, nhưng giờ trong mắt Lâm Phong lại thấy nó rất vô lại, lẽ nào đây mới là bản tính thật của anh ta?
Có đúng là bản tính thật sự của Duẫn Thận Nhất hay không, Lâm Phong cũng không xác định ngay được, nhưng cũng khẳng định được, Duẫn Thận Nhất vẫn nhìn y chằm chằm như thế, nếu những vấn đề ấy không được giải đáp hẳn hắn sẽ không bỏ qua. Từ rất lâu đã biết tính cố chấp của Duẫn Thận Nhất, rốt cuộc Lâm Phong cũng đành thở dài, hình như hôm nay y đã thở dài nhiều lắm rồi thì phải.
“Được rồi, nếu anh nhất định phải truy hỏi kĩ càng đến thế, vậy thì thắng đi. Chỉ cần anh thắng được ván cờ hôm nay, tôi sẽ nói tất cả cho anh.”
“Một lời đã định.” – Duẫn Thận Nhất cũng sòng phẳng, một lời đáp ứng, cũng lập tức ngả lên sô pha, “Tôi ngủ một lúc, nửa tiếng nữa thì trận đấu bắt đầu, cậu đánh thức tôi.”
“Ừ!”
Đáp ứng nhẹ một tiếng, Lâm Phong tháo kính, tựa vào sô pha, nhắm hai mắt lại, chớp chớp mấy lần, *g ngực loạn nhịp. Lại nhớ mùa hè oi bức mười năm trước, thiếu niên không chịu thua trên mạng ấy, lại nhớ nửa năm trước, ngày quen biết Duẫn Thận Nhất, rồi lại tưởng tượng đến cảnh y đem tất cả chân tình nói cho Duẫn Thận Nhất, một kì thủ luôn lạnh lùng, sẽ có biểu tình gì đây.
Càng nghĩ, tim lại càng loạn.
Đúng, y từng hận Duẫn Thận Nhất, người từng khiến y phải rời bỏ cờ vây, thiếu niên ấy, người gây ra tai nạn cho y cũng lại là người bước lên đỉnh cao của cờ vây. Mười năm trước, tuổi trẻ, giận chó đánh mèo, rồi hận, có lẽ vì cờ vây với y, y yêu nó hơn bất cứ ai.
Bắt đầu từ khi ấy, y bắt đầu quan tâm tới Duẫn Thận Nhất, luôn muốn thấy được thiếu niên ấy thất bại, như thể mỗi lần thiếu niên ấy thất bại, hận ý trong y cũng sẽ thuyên giảm đi một chút. Nhưng rồi thiếu niên ấy vẫn kiên cường như thế, vẫn với lòng tin không bao giờ chịu thua, lại khiến y rung động.
Nỗi hận trong y ngày càng ít, càng ít, đến khi tiêu biến từ lúc nào, mỗi lần thấy thiếu niên ấy ngã xuống lại kiên cường đứng lên, tim y lại đập dồn dập.
Từ trên người Duẫn Thận Nhất, Lâm Phong thấy chính y vẫn khuyết thiếu thứ gì đó, có lẽ là sự thất bại. Học cờ từ nhỏ, theo tòng danh sư, con đường cờ vây của y trải thẳng tắp, thuận buồm xuôi gió, cho nên vụ tai nạn ấy đã đánh gục y, đã khiến y không thể gượng dậy nổi, bởi y chưa từng gặp vật cản nào lớn thế.
Y đã cho rằng bản thân thế là hết, thì bóng hình Duẫn Thận Nhất không ngừng vấp ngã lại đứng dậy, một lần nữa thổi tình yêu, nhiệt huyết, lòng tin với cờ vây trong y trỗi dậy. Cuối cùng, trong thế giới ảo kia, Sky lại một lần nữa tạo nên luồng gió mới…
1. Thân bất do kỉ (身不由己): Thân(身) là mình, kỷ(己) cũng có nghĩa là mình. Câu này có ý nói mình phải làm những việc không theo ý mình muốn. Có thể dịch là ‘Không tình nguyện’ nhưng trong câu này mình thấy để nguyên thì trọn vẹn hơn