Chương 95: Vụ Án Phục Hồi Bệnh Ung Thư Cần Được Ưu Tiên

Toàn bộ văn phòng rộng hơn 100 mét vuông, cấu tạo bởi một dãy phòng. Ngoài cùng là một căn phòng có cánh của nhỏ, bên trong là ghế của thư ký. Đi sâu vào trong mới là phòng chính.

Nội thất theo phong cách cổ điển và sang trọng, các bức tường đều được ốp bằng gỗ tếch (gỗ teak) màu nâu và vàng dầu.

Một chiếc bàn làm bằng gỗ lâu năm, cực kỳ dày và nặng, được đánh bóng hoàn toàn từ cây hóa ngọc (gỗ hóa thạch) nhưng cô cảm thấy khá không hợp với chiếc máy tính văn phòng rẻ tiền của mình.

Sau văn phòng còn có một phòng nghỉ, phòng ngủ, phòng tắm và thậm chí là cả một nhà bếp nhỏ đầy đủ tiện nghi.

Cô ấy thậm chí còn ngay lập tức có một ý nghĩ khiến bản thân rất thích thú.

Từ bây giờ cô không cần thuê phòng nữa! Không cần phải lái xe đi làm nữa!

Mỗi ngày cô có thể ngủ thẳng cẳng đến 9 giờ mới phải dậy và xuất hiện tại văn phòng ngay sau khi rửa mặt!

Cô quyết định cho thuê lại căn phòng đang thuê sau khi tan sở hôm nay và chuyển mọi đồ đạc sang đây.

Hai giờ sau, cô đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, mở hệ thống Nữ Thần trên máy tính, chính thức bắt đầu công việc.

Đầu tiên, cô bấm vào ảnh đại diện của sếp trực tiếp và video call để báo cáo kết quả hoạt động chính thức của ngày đầu tiên.

Lão Lê, người ở trụ sở cách đó hàng nghìn km, xuất hiện trên màn hình máy tính.

Đôi mắt ông ta nhìn xung quanh với đầy vẻ hài lòng, thậm chí còn quay đầu nhìn về phía sau.

"Mộ Ân Đường được bảo trì khá tốt, quả thật vẫn giống như một trăm năm trước, chẳng có gì thay đổi."

Nói như thể ông ta đã ở đây một trăm năm trước vậy. Thậm chí lúc đó ông chưa chắc đã được thụ tinh ấy chứ?

Hơn nữa, ông cớ gì phải quay đầu khỏi màn hình, làm như ông thật sự có thể nhìn thấy những nơi mà camera không quay được ấy?

Ngả Đình đặc biệt ghét phong cách có phần lừa đảo của người sếp trực tiếp này. Cô ấy chỉ muốn nhanh chóng làm chuyện "đứng đắn" thôi.

"Tôi vẫn đang điều tra vụ sân thượng Vân Thâm và Ngân hàng Kim Quy, mặc dù không có nhiều tiến triển..."

"Không, không," Lão Lê nhắm mắt lại lắc đầu, "Bây giờ còn có nhiều vụ án cấp bách hơn."

"Vụ gì?"

"Trường hợp phục hồi ung thư ở bệnh viện Khôi Hỷ Thước."

"..."

Ngả Đình đột nhiên cảm thấy không khí bị chặn lại.

Vụ án Sân thượng Vân Thâm là một vụ đánh bom khủng bố quy mô lớn. Dù cuối cùng thì vụ Ngân hàng Kim Quy không làm chết ai nhưng nó gần như liên lụy đến vài người “nhảy lầu” và cũng liên quan đến việc thâm hụt tài sản của kha khá người giàu có.

Nhiều vụ án quan trọng như thế không vội điều tra, lại đi quản bệnh ung thư của người ta hồi phục thế nào?

"Nhiều bệnh nhân được chữa khỏi đột ngột như vậy, đó hẳn là tác phẩm của Dị năng giả."

"Nhưng trường hợp đó không gây nên tổn thất cho xã hội."

Ngả Đình bênh vực.

Cô thực sự không muốn điều tra sâu về vụ án này. Khi tin tức bùng nổ, cô ấy nhanh chóng nghĩ rằng Mạnh Phi đã làm điều đó.

Khoảng mười ngày trước khi tin tức được tung ra, vào ngày 3 tháng 12, chính là ngày đầu tiên Mạnh Phi đến làm việc tại Ngân hàng Kim Quy bên cạnh bệnh viện kia.

Ngày hôm đó, hắn cũng đã xuất hiện công khai trong màn hình giám sát hành lang của bệnh viện Khôi Hỷ Thước.

Ban đầu, đây không phải là một vấn đề lớn. Về lý thuyết, bất kỳ ai đã ra vào Bệnh viện Khôi Hỷ Thước trong vòng một tháng trước khi tin tức được tung ra đều sẽ bị nghi ngờ.

Con số này không phải hàng chục ngàn thì cũng là hàng ngàn.

Và việc ra vào khu nhà nội trú của bệnh viện Khôi Hỷ Thước không yêu cầu đăng ký nên hầu hết những người trong đoạn video giám sát đều được liệt vào hàng ẩn danh. Do đó muốn làm thì phải bóc tách lần lượt các hình ảnh cá nhân đặc thù và đưa vào hệ thống Nữ Thần để so sánh.

Mạnh Phi ở trong số đó không đáng kể chút nào.

Nhưng cô thoạt nhìn đã có thể nhận ra ngay.

Chính anh yêu cầu tôi giữ bí mật, vậy sao anh không tiết chế hơn, đừng động một chút là lại gây ra những tin tức bùng nổ như vậy chứ hả?

“Hừm, đối với loại án không gây hại cho xã hội này,” Lão Lê gật đầu tán thành, “vốn đúng là không có mức độ ưu tiên cao như vậy.

Nhưng…"

Ông ta chuyển hướng.

“Dư luận đang dậy sóng, nếu chúng ta không phát hiện ra bất kỳ điều gì thì khó mà giải thích được với cấp trên.

Vô số bệnh nhân nan y trên khắp đất nước đang đổ về bệnh viện Khôi Hỷ Thước rồi.

Trước cửa phòng viện trưởng chật cứng người nhà bệnh nhân đang yêu cầu tham gia thử nghiệm liệu pháp mới. Ông ấy tạm thời không cách nào về nhà được.

Có người còn giấu tên đe dọa sẽ cho nổ tung bệnh viện nếu tiếp tục giấu tin tức về phương pháp điều trị mới.

Những người sắp chết thật sự có thể làm bất cứ điều gì."

Trong lòng Ngả Đình đã sớm treo Mạnh Phi lên và sẵn sàng thắt lưng để đánh hắn một trận.

Nhưng khi nghĩ đến hành động từ bi cao cả không tiếc bại lộ Dị năng của bản thân mà chạy đến bệnh viện để cứu những người đau khổ của hắn, cô lại không thể động thủ, trái lại, trong lòng còn tự nhiên sinh ra một cảm giác ngưỡng mộ.

Làm thế nào bây giờ?