Chương 93: Mộ Ân Đường

Năm 8020, ngày 13 tháng 12, 8:30 sáng.

Mặc dù gặp phải một số rắc rối nhưng hắn đã xuất viện thành công với sự thông minh và “nhõng nhẽo” có một không hai của mình.

Xét rằng X có thể đang theo dõi mình, hắn đã chọn một thời điểm tốt: giờ cao điểm.

Ngay cả khi cử một Schumacher đuổi theo hắn trong một chiếc công thức 1 thì nó vẫn sẽ bị chặn và di chuyển chậm rãi trên đường thôi.

Ta sẽ hòa mình vào đám đông, giữa hàng triệu người nhốn nháo di chuyển để xem ngươi định tìm ta ở đâu?

Ra khỏi bệnh viện, hắn hạ mũ trùm của chiếc áo khoác xuống đầu, đi bộ tránh khỏi máy quay trên đường, rồi lao vào đám đông ở lối vào tàu điện ngầm.

Khi bước vào ga tàu điện ngầm, hắn không đến hồ Định Sơn ở ngoại ô phía tây ngay, mà thay vào đó, hắn chen lên chuyến tàu đông đúc nhất đi vào trung tâm thành phố.

Ở đây, hắn cơ bản là xuôi theo dòng người đẩy về phía trước, chẳng có chút tự do cá nhân nào – hắn tin rằng những người đi theo hắn cũng không có tự do cá nhân.

Sẽ ra sao nếu người theo sau hắn không phải là một con người? Chẳng hạn như con rối của Tiêu Hàm?

Nếu một đối tượng được điều khiển bởi dị năng tiếp cận và đi vào tầm nhìn của hắn thì hệ thống của hắn sẽ báo động.

Hắn quyết định thận trọng hơn và đảm bảo loại bỏ mọi sự theo dõi có thể xảy ra trước khi thực sự đến hồ Định Sơn.

Quảng trường Ngô Đồng là khu vực trung tâm của toàn thành phố. Lối ra ga tàu điện ngầm ở đây khiến hắn nhớ lại cửa hang của một ụ đàn mối dày đặc mà hắn từng thấy trong chương trình thế giới động vật.

Mọi người từ dưới đất lao ra như những con mối đen xông tới như thủy triểu. Mạnh Phi chỉ là một đốm đen nhỏ không dễ thấy đang luồn lách trong đó.

Dòng người gần như DoS công kích này sẽ không dừng lại trên quảng trường trống trải, mà sẽ chặn chặt thang máy của các tòa nhà văn phòng lớn.

Mạnh Phi thì ngược lại, hắn nhàn nhã lang thang vào một con ngõ nhỏ như một cuộc dạo chơi.

Thành phố Ngô Đồng có lịch sử lâu đời. Xung quanh Quảng trường Ngô Đồng cực kỳ hiện đại có rất nhiều con ngõ rất cổ như vậy.

Hai bên ngõ là những bức tường gạch được bôi một loại bột khoáng màu đỏ và những mái hiên lợp ngói xám, giữa những hàng gạch có cỏ dại khô héo mọc lên.

Một căn phòng chất đầy tạp vật sinh hoạt và một bức tường phủ đầy nấm mốc lộ ra ở khe hở giữa cửa sổ.

Ở thành phố Ngô Đồng, loại ngõ này được gọi là “hồng kho môn", đại khái là hình ảnh của thành phố Ngô Đồng cách đây một trăm năm.

Thường thì ở đây hay có khách du lịch nhưng ngày thường thì không nhiều lắm. Nhất là bây giờ, cả con hẻm hầu như không có một ai ngoại trừ hắn.

Mạnh Phi cẩn thận quan sát xung quanh, thỉnh thoảng bật quét, cho dù là chim bồ câu tình cờ lọt vào mắt hắn trên không trung cũng không thoát.

Thỏa mãn.

Không bất kỳ dấu hiệu dị năng nào.

Không ai theo dõi.

Xác định an toàn.

Nếu X đã từng cử người theo dõi hắn thì hẳn là lúc này hắn cũng đã thoát khỏi đối phương rồi.

Nhưng còn một điều nữa khiến hắn rất không hài lòng.

Ngả Đình vẫn chưa trả lời tin nhắn của hắn, bất kể là WeChat hay ứng dụng Nữ Thần.

Giả vờ thận trọng?

Lẽ ra cô phải sớm biết rằng hắn đã tỉnh lại thông qua Đường Văn Văn rồi chứ.

Mạnh Phi quyết định tiếp tục giữ bình tĩnh. Trừ khi cô chủ động nhắn tin, bằng không tôi sẽ không bao giờ tán tỉnh cô.

Đối với phụ nữ, bạn càng chủ động, sẽ càng bị người ta xem là thiểm cẩu.

Một tòa nhà Gothic khổng lồ với tường đỏ, ngói xám và một ngọn tháp hình tam giác đột nhiên xuất hiện trong mắt hắn.

Mộ Ân Đường (nhà thờ).

Hàng trăm năm trước, người dân chỉ sống trong những ngôi nhà nhỏ đơn lẻ, tuy nhiên các nhà thờ của Tòa thánh Nữ Thần đều rất nguy nga.

Mộ Ân Đường là trụ sở của Tòa thánh Nữ Thần ở phía đông của vương quốc Thanh Mang trong thời đại Thần Quốc, giờ đây nó đã trở thành một di tích văn hóa, một danh lam thắng cảnh chứ không phải là một thứ nổi tiếng trên mạng.

Trên chóp tam giác là huy hiệu vảy đồng. Trên đỉnh cái cân là một con quạ đen bóng, đột nhiên nó quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm.

"Quét."

Con quạ kêu lên một tiếng rồi dường như kinh hãi điều gì đó mà bay đi. Kết quả được hệ thống BUG mạnh nhất trả về là mọi thứ đều bình thường, đây là một con quạ tự nhiên.

Hắn kết nối điện thoại di động trong túi vào đầu để mở ứng dụng Nữ Thần.

Trong lúc thất vọng vì thấy Ngả Đình vẫn chưa hồi âm, hắn tiếp tục làm bài test Turing cho Nữ Thần với tâm thế trả thù.

"Này, tôi mới đến nhà bà. Vừa tới đã bị một con quạ làm cho giật mình rồi."

"Sau này nó cũng là nhà cậu thôi."

Nữ Thần thực sự đáp lại bằng một icon mặt cười nhe răng nham nhở.

"Vậy thì tôi sẽ bán nó. Cả đất lẫn nhà."

Mạnh Phi nói một cách thèm thuồng.

Nữ Thần đáp lại bằng một icon khinh bỉ với hai ngón tay cái hướng xuống dưới.