"Thông minh! Cậu đoán gần như hoàn toàn đúng rồi đó."
Con mèo đồ chơi gật đầu tán thưởng.
"Nhưng tại sao cậu lại cho rằng điều khiển con rối là dị năng của Tiêu Hàm chứ không phải của người khác?"
Trong lòng Mạnh Phi hơi động.
X cũng đang thăm dò hắn?
Điều này cho thấy những kẻ được gọi là Hành Hình Giả mà chúng biết không có khả năng nhìn thấu Dị Năng Giả.
Hắn cũng vậy. Nếu Dị Năng Giả không sử dụng dị năng thì cho dù có là hệ thống BUG mạnh nhất cũng không quét ra được.
Nhưng các bản sao như Âu Dương Thông được liệt vào loại các dẫn xuất của BUG cấp hệ thống có thể sửa chữa hoặc trực tiếp quét hình.
Nhưng Tiêu Hàm lại là một loại khác. Cô ấy có thể điều khiển các con rối và khi ý thức của cô ấy hoàn toàn bị điều khiển, mỗi con rối của cô ấy trở thành hiện thân của X.
Vì vậy, cô ấy hẳn nên được gọi là một bản sao của X mới đúng.
Ngay cả người đàn ông đeo mặt nạ và ông già nhỏ bé có thể tạo ra một vụ nổ ánh sáng mà hắn đã thấy trên sân thượng của Vân Thâm đều là bản sao của X.
X có lẽ là Dị Năng Giả đáng sợ nhất trong lịch sử.
Bởi vì gã dường như là kẻ chuyên ám sát và sao chép những người có sức mạnh phi thường!
Mỗi khi sao chép một người, gã thực sự đã hợp nhất ý thức của người đó và chiếm lấy dị năng của họ.
Cuối cùng, thành lập thành một tổ chức khủng bố hùng mạnh với nhiều dị năng khác nhau, đồng thời tất cả mọi người đều là nhân bản của gã!
Những người bình thường như Âu Dương Thông dường như chỉ là sản phẩm trung gian trong quá trình sản xuất của gã, dụng hoàn tức phế (sài xong thì vứt).
Có lẽ tiền thân của Mạnh Phi thật ra là một Dị Năng Giả trong mắt của X.
Nhưng Tiêu Hàm lại là một ngoại lệ điển hình.
Rõ ràng là cô ấy nắm quyền kiểm soát nhưng khi Mạnh Phi sử dụng hệ thống BUG mạnh nhất để quét, hắn không tìm thấy bất kỳ báo động nào về các dẫn xuất BUG cấp hệ thống.
"Tôi đã điều tra lai lịch của Tiêu Hàm." Mạnh Phi quyết định tiếp tục nói chuyện.
"Tiêu Hàm đã phải điều trị tâm lý khi cô ấy 12 tuổi. Vì cô ấy khăng khăng rằng mình có thể di chuyển một số đồ vật bằng suy nghĩ.
Nhưng khi được yêu cầu làm lại thì đều thất bại. Tôi đoán là cô ấy vẫn chưa làm chủ được sức mạnh của mình, hoặc là cô ấy chỉ có thể di chuyển một số đồ vật đặc biệt trong một số trường hợp đặc biệt."
Những chuyện này đều là do chính cô ấy kể lại trong lúc trò chuyện với Mạnh Phi. Ngả Đình điều tra về lai lịch của Tiêu Hàm cũng chứng thực một phần điều đó.
Thật là một cô bé có thể gọi là may mắn nhưng cũng bất hạnh đến cực điểm.
Mạnh Phi không thể không nghĩ đến một câu chuyện thế này.
Sau khi cô bé Tiêu Hàm dùng suy nghĩ của mình để thành công di chuyển đồ vật, cô bé đã nói với người lớn nhưng không ai tin cô bé cả.
Ngay cả những cuộc thực nghiệm tại chỗ cũng thường thất bại. Bởi vì những gì cô ấy có thể di chuyển đòi hỏi quá nhiều điều kiện.
Chúng phải có một cấu trúc cơ bản có thể chuyển động, phải có những bộ phận có thể hấp thụ năng lượng và cô ấy phải tự chế tạo ra nó.
Ngay cả khi nó thành công một cách ngẫu nhiên và cha mẹ cô bé tận mắt nhìn thấy thì họ cũng sẽ nghĩ nó chẳng phải chỉ là ảo giác của mình hay sao?
Cuối cùng, cô bé ấy trở thành một đứa nhỏ có vấn đề và người lớn đã tìm một bác sĩ tâm lý cho cô bé.
“Đáng buồn là sau khi điều trị, bản thân cô ấy cũng cho rằng đó chỉ là ảo giác do chính mình tạo ra.
Đến năm mười tám tuổi, 'bệnh tâm thần' của cô ấy trở nên tồi tệ hơn và cô ấy đã bị gửi đến bệnh viện tâm thần.
Trải nghiệm này đã phủ một bóng ma tâm lý rất lớn lên cô ấy và từ đó trở đi cô ấy trở nên rất rụt rè, đồng thời không giỏi tương tác với mọi người.
Cô ấy bị ám ảnh với việc làm con rối năm mười chín tuổi. Những con rối mà cô ấy làm cực kỳ tinh xảo và có thể điều chỉnh được những cử động khác nhau. Nhiều năm trước, chúng đã trở thành những tác phẩm nổi tiếng trên Internet.
Những con rối này đều do cô ấy tự tay chế tác!"
“Chỉ là mặc dù bệnh tâm thần của cô ấy coi như chữa khỏi nhưng vấn đề tâm lý vẫn thường xuyên tái phát.
Chuyên gia tâm lý đã khuyên cô ấy nên dũng cảm giao tiếp với người khác và giải quyết những rào cản giao tiếp cá nhân của mình.
Lúc này không biết là ai đã sắp xếp, cô thành công vào làm việc tại Ngân hàng Kim Quy, trở thành quản lý tài khoản!
Chẳng phải rất kỳ quái khi một người có chướng ngại giao tiếp trở thành quản lý tài khoản ngân hàng, dạng người phải luôn giao dịch riêng với khách hàng sao?
Nhưng cô ấy đã làm rất tốt.
Cô ấy làm công việc mà người khác không muốn trong 5 năm.
Cô ấy đã tặng những con búp bê tự mình chế tác làm quà cho từng khách hàng VIP của mình.
Cô ấy là một người hiền lành nhưng các anh lại đi lợi dụng cô ấy một cách vô liêm sỉ để cung cấp tài chính cho tổ chức của mình?
Tiêu Hàm nhất định đã bị các anh khống chế một phần, đúng chứ?"