“Tôi có thể đến thăm không?” Ngả Đình hỏi.
"Tạm thời tốt nhất không nên đến thăm. Đội trưởng Ngả cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm ra ngô ra khoai chuyện này."
Ngả Đình gật đầu đã hiểu.
Khi bắt đầu thẩm vấn, họ thường cố gắng tránh để nghi phạm tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Tránh trường hợp truyền thông tin dẫn đến thông đồng hoặc tiêu hủy chứng cứ.
"Vậy sau này có thông tin gì mới cứ liên hệ với tôi."
Cô còn rất nhiều việc phải làm nên vội vàng xoay người rời đi.
Danh tính chuyên gia.
Trải nghiệm bí ẩn bị xe đụng và thần kỳ sống lại.
Chỉ sau một cuộc điện thoại đã có thể khiến hoa khôi cảnh sát lạnh lùng không ai có thể tiếp cận mang theo một đống áo sơ mi, quần lót và tất đến.
Nhìn tấm lưng thon thả của nữ cảnh sát, tất cả các điều tra viên có mặt, đặc biệt là Mục Sóc, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị với Mạnh Phi.
Lưu Cương thì càng thêm phẫn nộ.
Thằng nhóc này thực sự có quan hệ bám váy trong Cục Điều tra Hình sự!
Đã vậy còn là một cô bạn gái xinh đẹp làm đội trưởng?
Chẳng trách những người trong Cục Điều tra Hình thiên vị hắn ra mặt.
Chuyện tốt đẹp gì hắn cũng có thể độc chiếm sao?
Vậy thì sao?
Chỉ cần chứng cứ xác thực, lẽ nào Cục điều tra hình sự có thể một tay che trời!
...
Đêm ngày 4 tháng 12 năm 8020.
Mạnh Phi vừa tắm xong, đổi một bộ đồ ngủ sạch sẽ và thoải mái.
Hắn lên giường, ngồi tựa vào đầu giường, nhìn thành phố rực rỡ sắc màu dưới màn đêm.
Chỉ là hiện tại hắn không thể chui ra ngoài qua một bức tường kính.
Đừng nói là cửa sổ thủy tinh hoàn toàn không mở được, cho dù mở ra, bên ngoài cũng cách mặt đất 10 tầng.
Hắn không phải Người Nhện hay Lý Liên Kiệt, nên đương nhiên không thể thoát ra được.
Cửa ra vào đóng chặt, có hai nhân viên bảo vệ cầm súng ngồi ở cửa.
Nhưng chuyện này chẳng thành vấn đề, đối với hắn, chỉ cần có thể truy cập Internet, kỳ thực thì có đóng cửa mười ngày hay tám ngày thì hắn cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì lớn.
Nhưng nếu chỉ cấm mỗi Internet thì vấn đề còn lớn hơn, chưa đến ba ngày, à không… đến ba phút hắn cũng trụ không được ấy chứ.
Điện thoại di động đã được giao cho Cục An ninh mạng, máy tính để bàn trong phòng nghỉ lúc đầu cũng bị lấy mất, hiện hắn đang trong tình trạng “không tiếp xúc với bất kỳ sản phẩm điện tử nào”.
Nhưng không ai biết rằng hắn có thể kết nối Internet mà không cần bất kỳ sản phẩm điện tử nào trên người.
Vì vậy, những gì hiện lên trong tầm mắt hắn là thành phố dưới màn đêm nhưng thứ xuất hiện trong đầu hắn lại là hình ảnh của chiếc điện thoại di động.
Hệ thống BUG mạnh nhất của hắn kết nối với chiếc điện thoại di động của một nhân viên bảo vệ ngay trước mũi bọn họ.
Hắn có thể làm bất cứ điều gì với chiếc điện thoại này. Ví dụ: chuyển năm triệu thừa trong ngân hàng của mình cho một tên xui xẻo khác chẳng hạn.
Chuyện đó quá đơn giản, hắn đã từng làm rồi.
Hắn có thể dễ dàng tạo ra một màn hình ẩn trong hệ thống điện thoại di động, giao diện không hiển thị trên màn hình điện thoại nhưng hệ thống BUG mạnh nhất của hắn lại có thể nhìn thấy.
Cho nên, bất luận hắn có làm gì thì chủ nhân của chiếc điện thoại cũng sẽ không phát hiện ra vấn đề, nhiều nhất cũng chỉ là khi chơi PUBG sẽ cảm thấy hơi lag.
Nếu là trước đây, hắn sẽ phải mở WeChat đi trêu chọc ai đó trước.
Nhưng lần này hắn suy xét thêm một chút.
Không phải hắn cho rằng WeChat không đủ an toàn, hắn nghĩ rằng nếu muốn trêu chọc người kia thì cũng nên trang trọng hơn.
Ví dụ: sử dụng ứng dụng Nữ Thần? Hắn hiện là một chuyên gia và đã có tài khoản trong hệ thống Nữ Thần.
Người ngoài cửa này chỉ là bảo vệ ngân hàng, tuy rất chuyên nghiệp nhưng lại không phải là quan chức nhà nước nên không có ứng dụng Nữ Thần.
Không thành vấn đề, tải xuống rồi cài đặt thôi...
Hắn dùng thủ đoạn đặc biệt để cài đặt ứng dụng trong một phân vùng ẩn.
Đối với chủ sở hữu điện thoại, nó chỉ là một phần không gian lưu trữ bị mất tích không thể giải thích và không thể tìm thấy mà thôi.
Sau khi dùng xong thì xóa bỏ là được.
Đăng nhập xong, hắn trực tiếp tìm kiếm "Ngả Đình"...
Có rất nhiều người tên Ngả Đình trong hệ thống nhưng ngay khi nhìn thấy Cục Điều tra Hình sự thành phố Ngô Đồng, hắn liền biết đó là cô ấy.
Một bộ phận như Cục Điều tra Hình sự không phải là một bộ phận tuyệt mật gì.
Là một công chức cấp tám, một chuyên gia an ninh mạng và có mối quan hệ hợp tác điều tra với Cục Điều tra Hình sự, hắn có đủ quyền truy cập vào hồ sơ một chỉ huy của một đội điều tra tội phạm.
"Hello."
"Mạnh Phi ?!"
"Hôm nay cảm ơn cô."
"..."
"Sao không nói gì hết vậy, bình thường cô đều có vẻ rất bận, đang bận gì sao?"
"Nói nhảm, tôi nào có giống anh ngày ngày đều rảnh rỗi đến phát sợ."
Thực ra, cô muốn nói rất nhiều thứ.
Có một người bạn rảnh rỗi để trò chuyện quả thật rất hiếm hoi với cô.
Cô rất muốn nói mình đã tham gia vào một hội nghiên cứu văn hóa kỳ quặc.
Cô còn muốn nói cô bây giờ đã thăng lên cấp mười hai, cô bây giờ đã ngang với cấp thứ trưởng rồi!
Cô còn muốn nói rằng cô đang đảm nhận một đống vụ án còn thú vị hơn trước, nếu kể ra hết thì có lẽ hắn sẽ bị cô dọa chết khiếp!
Nhưng cô cũng muốn nói rằng bây giờ cô buộc phải sống với một chiếc mặt nạ, không thể nói ra bất kỳ chuyện gì.