Chương 61: Phải Làm Sao Nếu Chuyên Gia Mạnh Là Chủ Mưu?

"Vì không phải bị điều khiển từ xa, đồng nghĩa là có người thực sự vận hành nó trực tiếp. Mà người làm điều này lại không thể nào là Tiêu Hàm được.

Bởi vì cô ấy đã bị tước quyền tiếp cận, cô ấy đã về nhà vào chiều hôm qua và càng không thể xuất hiện trong văn phòng có mật độ an ninh cao như thế này lúc 1 giờ sáng được."

"Đúng."

Mặc dù bản năng ghét Lưu Cương nhưng Mục Sóc không thể không đồng ý với phân tích của anh ta. Ngay cả khi phân tích đó rõ ràng dẫn đến một kết luận mà anh ta cho là vô lý.

"Vì vậy," Lưu Cương liếc nhìn Mạnh Phi đầy ẩn ý, "Cậu là người duy nhất xuất hiện trong văn phòng có đặt máy tính của Tiêu Hàm lúc 1 giờ sáng đêm qua, đúng không?"

"..."

Đối với câu hỏi này, Mạnh Phi thực sự không có gì để nói.

"Vì vậy, giả thuyết của tôi là: Mạnh Phi đã vận hành máy tính của Tiêu Hàm vào đêm qua và chuyển 5 triệu từ tài khoản của khách hàng sang tài khoản của chính cậu ta."

Sau khi nói xong giả thuyết này với vẻ hài lòng, anh ta không lơ là nữa mà cẩn thận quan sát phản ứng của mọi người.

Chĩa mũi dùi vào Mạnh Phi thực sự là một rủi ro lớn đối với anh ta.

Nếu vấn đề nằm ở Mạnh Phi, thì thực tế là cũng nằm ở Mantis Software. Danh tiếng của Mantis Software chắc chắn sẽ bị hao tổn.

Nhưng anh ta cảm thấy rủi ro này là đáng chấp nhận.

Với Lưu Cương mà nói, Mantis Software chẳng còn là thứ quan trọng trong mắt anh ta nữa rồi. Coi như Mantis Software sụp đổ thì anh ta cũng chỉ việc đổi một ông chủ khác là xong.

Nhưng đối với Mạnh Phi, anh ta không thể nuốt trôi cơn giận được. Anh ta không thể chịu đựng nổi việc đã bị người ta giẫm đạp, lại bị lấy đi đồ vật đáng lẽ thuộc về mình, mà kẻ đó vẫn có thể trèo lên đầu lên cổ mình được!

Chỉ cần chuyên gia của Viện Chuyên Gia bị tòa án xác định có hành vi vi phạm pháp luật, thì dù có nghiêm trọng hay không, họ vẫn sẽ bị tước đi tư cách chuyên gia ngay lập tức.

Đất nước này đúng là một kẻ mắc bệnh sạch sẽ quá đáng. Bất luận là chuyên gia, đại biểu quốc hội hay các quan chức ở tất cả các cấp thì cũng không phải ngoại lệ.

Nữ Thần Thanh Mang nổi tiếng, đất nước được thành lập bởi vị thần phụ trách công lý, hai chữ “công lý” không phải là hư danh.

Anh ta muốn nắm bắt cơ hội này!

"Anh lại đang chĩa mũi dùi một lần nữa đấy à." Trần mập không nhịn được phải đập bàn một cái.

"Anh nghĩ Mạnh Phi cũng có bệnh như anh chắc? Ở trong ngân hàng mà lại đi chuyển tiền trực tiếp vào tài khoản của mình sao?"

Mặc dù đúng là anh ấy có quyền đăng nhập vào những máy tính đó nhưng không có nghĩa là anh ấy có quyền chuyển tiền!

Đừng nói đến Mạnh Phi, cho dù là Tiêu Hàm vốn là người ở đây, cô ấy cũng không thể tùy tiện chuyển tiền trong tài khoản của khách hàng được.

Căn bản là cô ấy không có tên đăng nhập và mật khẩu của khách hàng!

Chỉ có đám tin tặc kia mới có.

Đây rõ ràng là chiêu giương đông kích tây của đám tin tặc khiến chúng ta xung đột!"

Não bộ của tất cả mọi người có mặt đều đang vận hành cật lực điên cuồng để bắt kịp logic xung quanh lời nói của hai người này, không ai kịp thời đưa ra bất kỳ phán đoán nào.

"Hơn nữa, tôi biết rằng anh và Mạnh Phi không hợp nhau nhưng anh cũng không cần ác ý chụp mũ người ta như thế!" Trần mập tiếp tục phản kích dữ dội.

Lưu Cương trầm mặc hồi lâu, mặc kệ sự kích động của Trần mập, mãi cho đến khi ngôn từ của anh bạn Trần cạn kiệt hỏa lực mới chậm rãi nói: "Tôi không chụp mũ bất cứ ai. Tôi chỉ đưa ra một lời giải thích hợp lý dựa trên những sự thật tôi thấy.

Có một số chuyện, nhìn bề ngoài có vẻ phi lý nhưng đó là logic duy nhất có lý.

Cậu giải thích thế nào về việc đêm qua có người dùng máy tính của Tiêu Hàm để chuyển tiền?

Chẳng lẽ hệ thống an ninh của văn phòng bị đột nhập, nhân viên bảo vệ bị mua chuộc sao?

Nếu là như vậy, Mạnh Phi đã có thể thấy ai đó vào văn phòng rồi, chẳng phải sao? Cậu ta ở đây cả đêm qua còn gì."

Mạnh Phi muốn nói rằng mình thực sự đã nhìn thấy. Chỉ có điều, hắn mà nói ra chỉ lo sẽ dọa y chết mất thôi.

Bị thái độ bình tĩnh của Lưu Cương làm lây nhiễm, ngay cả Mục Sóc cũng bắt đầu bình tĩnh lại. Anh dùng ngón tay gõ gõ xuống bàn.

"Nếu Mạnh Phi thực sự đã chuyển khoản vào đêm qua, làm thế nào anh ấy có được tên đăng nhập và mật khẩu của khách hàng?"

Anh không biết mình đang hỏi bản thân hay đang hỏi mọi người có mặt ở đây nữa.

"Nếu giả định này được mở rộng thêm một chút,"

Khuôn mặt của Lưu Cương lại rơi vào một loại rối rắm nào đó, cuối cùng chỉ có đôi môi đang mấp máy trên khuôn mặt cứng đờ của anh ta.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu chủ mưu đằng sau hàng loạt chuyển khoản bất hợp pháp này thực sự là chính chuyên gia Mạnh đây?"