Chương 60: Máy Tính Chuyển Tiền Thực Sự Đang Ở Đây

Trước khi Mạnh Phi bắt đầu biện hộ, Mục Sóc đã đưa ra kết luận này.

Anh ta đang thực sự rất tức giận.

Rõ ràng, đối phương chọn Mạnh Phi vì hắn là một thành viên trong đội đặc nhiệm bọn họ.

Bọn tội phạm ngang nhiên tấn công lực lượng đặc nhiệm, tỏ rõ đó là một hành động khiêu khích!

Và hôm nay, Mạnh Phi có thể nhận được 5 triệu trong tài khoản của mình, vậy còn ngày mai thì sao? Có thể sẽ xuất hiện một số tiền không thể giải thích được chuyển đến tài khoản của anh ta.

Nó giống như nhét bã đậu vào đũng quần, làm sao có thể giải thích rằng nó không phải là c.ứ.t?

Lúc này, Lưu Cương ho khan một tiếng, bình tĩnh nói: "Điều tra viên Mục, thứ cho tôi nói thẳng, anh làm việc quá cảm tính."

"Hửm?"

Mục Sóc nhướng mắt nhìn người này.

"Anh Lưu có ý gì?"

"Tôi không biết liệu nhóm phân tích đã điều tra về thời gian thực hiện thao tác chuyển tiền, địa chỉ IP khởi xướng, “vân tay máy”, v.v. hay chưa. Không phải là quá sớm để đưa ra một kết luận như vậy nếu chưa được điều tra rõ ràng sao?"

Vân tay máy là một số thông tin đặc trưng được lấy mẫu từ phần cứng của máy, chẳng hạn như mã được tính toán dựa trên số sê-ri của các loại phần cứng, thông số thuộc tính và những thông tin cố định không dễ thay đổi khác.

Về cơ bản, có thể coi vân tay máy của mỗi máy tính hay điện thoại di động là thứ duy nhất không dễ dàng bị thay đổi.

Đối với một hoạt động quan trọng như chuyển khoản ngân hàng, vân tay máy sẽ được tính toán đầu tiên, sau đó sẽ được đưa vào yêu cầu hoạt động và chuyển đến từng lớp máy chủ.

Bằng cách này, cho dù có vượt qua bao nhiêu lớp chuyển tiếp, vẫn phải có một dấu vân tay máy duy nhất trên bản ghi chuyển tiếp của máy chủ cuối cùng.

Nhưng không phải chỉ bằng vào vân tay máy là có thể biết được đó là máy nào. Đó là do không có nơi nào lưu giữ tất cả các mã máy để đối chiếu cả.

Giống như thể bạn có DNA của một con chuột, thì cũng chẳng có nghĩa là bạn có thể tìm ra con chuột đó ở đâu. Trừ khi bạn bắt tất cả chuột trên thế giới về so sánh DNA.

Nhưng nếu có thể xác định một khu vực, sau đó so sánh vân tay của tất cả các máy trong khu vực đó, thì khả năng cao là sẽ tìm thấy chiếc máy thực sự đã thực hiện giao dịch.

"Về chuyện này, chúng tôi đã điều tra rồi, dù gì thì thông tin này vốn có liên quan rất lớn đến vụ án mà."

Chàng trai trẻ trong nhóm phân tích cũng toát mồ hôi hột. Bởi thời điểm hiện tại, mọi thông tin bọn họ tìm được đều quá nghiêm trọng nên anh ta không dám tùy tiện nói ra.

"Nói đi!" Mục Sóc vô cùng bất bình với cách nói chuyện của nhóm phân tích.

"Thời gian giao dịch là 1 giờ sáng ngày 4 tháng 12 năm 8020..."

Người này dừng lại một chút.

“Cũng chính là sáng nay. Khiếu nại của khách hàng đến vào lúc 8:30 sáng. Ngân hàng đã thông báo cho chúng tôi ngay sau khi nhận được khiếu nại. Sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện ra máy bắt đầu giao dịch là…”

"Ở đâu?"

"Nó thực sự nằm trong ngân hàng.

Cụ thể là ở văn phòng quản lý tài khoản VIP trên tầng mười của tòa nhà Kim Quy!

Sáng nay, chúng tôi đã so sánh tất cả các vân tay máy được lưu trữ trong văn phòng này.

Kết quả là bàn làm việc số 0182 của tổ 3.

Cũng là máy tính của người quản lý tài khoản tên Tiêu Hàm mà chúng ta đã đề cập đến ngày hôm qua!"

Chờ đã, máy tính của Tiêu Hàm sao?

Dường như có một luồng điện xẹt qua trong tâm trí Mạnh Phi.

Thì ra những kẻ đó nhấp chuột và gõ bàn phím không phải để ngăn hắn quét mấy cái máy tính này mà là để chuyển tiền sao.

Thảo nào hắn quét hết hơn 300 máy đến chóng mặt nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu đột nhập nào.

Nếu một người đến, sử dụng chuột cùng bàn phím nhập tên người dùng và mật khẩu để đăng nhập, sau đó mở ngân hàng trực tuyến và chuyển một khoản tiền, đó không được gọi là xâm nhập, mà được gọi là hoạt động bình thường.

Hắn đã không đặt mục tiêu vào một hoạt động hoàn toàn bình thường, vì vậy đương nhiên loại hình đó sẽ không bị quét.

Mày liều mạng đi bắt tin tặc nhưng bọn chúng hoàn toàn không phải là tin tặc, mà lại chỉ là những “vị khách” mặc đồ đen?

"Ha ha, nếu là như vậy, ngược lại thì tôi có một giả thiết, chẳng qua là không biết có nên nói hay không." Lưu Cương đột nhiên cười nhạo.

"Có gì thì anh cứ nói đi!"

Mục Sóc vẫn rất bất an. Mạnh Phi đoán rằng câu tiếp theo của anh ta là "Có rắm thì phóng m.ẹ đi."

"Mạnh Phi, tối qua cậu có kiểm tra máy tính của Tiêu Hàm không? Cậu khẳng định không có dấu hiệu xâm nhập, tức là không có khả năng bị điều khiển từ xa để chuyển tiền?"

Nếu một máy được điều khiển từ xa để bắt đầu giao dịch thì vân tay máy trong hồ sơ sẽ là của máy bị kiểm soát.

Mạnh Phi biết Lưu Cương muốn nói gì. Nhưng lần này, hắn vẫn phải ứng đối chân thật.

"Đúng vậy."