Bọn họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ được phủ một tấm khăn trải bàn màu trắng có viền ren, trên khăn trải bàn là một chiếc bình mảnh mai có cắm một bông hồng đỏ sẫm.
Nắng trưa ngoài cửa sổ chiếu lên khăn trải bàn, ánh sáng phản chiếu nhẹ nhàng trên gương mặt của cô gái đối diện.
Mạnh Phi cảm thấy đây không phải là một bữa ăn trưa nơi công sở mà là một buổi hẹn hò trong không khí ấm áp.
Nói về cuộc sống, lý tưởng, triết lý và kỹ thuật, thứ gì Mạnh Phi cũng có thể đàm luận một cách dễ dàng.
Nụ cười của cô gái tươi như hoa trong nắng. Thật giống như từ khi bước chân vào nơi làm việc, cô chưa bao giờ vui như vậy.
Cô cũng kể chuyện bản thân và sở thích của mình.
Cô ấy thích làm búp bê. Mấy con búp bê trên bàn làm việc chính là tác phẩm của cô. Cô cũng đã tặng chúng cho một số đồng nghiệp và đôi khi là cho khách hàng.
Mạnh Phi cũng cẩn thận nói, ‘lần sau mang cho tôi một con nhé’.
Sau bữa trưa, Mạnh Phi tạm biệt cô, tự mình kiểm tra thời gian và bước vào một phòng họp không mấy nổi bật trên tầng ba của tòa nhà.
Một đám người đến từ Bộ phận An ninh mạng của Cục Điều tra Hình sự mặc thường phục đã chờ sẵn ở đây.
Liếc nhìn mấy người, Mạnh Phi cau mày. Không ngờ lại gặp người quen cũ?
Không phải gã tóc quăn với bộ râu quai nón, giống như người phương Tây kia là Lưu Cương, trưởng nhóm phát triển bảo mật phần mềm Mantis, người rất không ưa hắn sao?
Ngoài Lưu Cương, Trần Hàm mũm mĩm cũng đến.
Sau khi Âu Dương Thông biến mất, La An để Trần mập lên thay Âu Dương Thông làm đội trưởng đội lỗ hổng.
"Mạnh Phi? Vết thương của cậu đã khỏi hẳn chưa? Tại sao lại tới đây rồi? La An phái cậu tới?" Trần mập là người đầu tiên phát hiện ra hắn, miệng anh ta há to, không thể che giấu được sự kinh ngạc.
"Mọi người đang làm gì ở đây?"
Mạnh Phi hỏi ngược lại trong khi tìm một chỗ để ngồi.
"Đến tìm lỗ hổng chứ còn làm gì nữa. Có người nói khả năng cao là có lỗ hổng nghiêm trọng trong hệ thống bảo mật mạng nội bộ. Haha, ngược lại thì tôi thực sự muốn tìm cho ra đấy."
Trần mập lộ ra vẻ khinh thường.
Không phải anh to cho rằng phần mềm của Mantis không có sơ hở nhưng chính là cho rằng những sơ hở này không thể bị các nhân viên ngân hàng hoặc hacker bên ngoài tìm ra.
Nhóm tìm kiếm lỗ hổng của tôi đây không tìm ra, nhóm đạo tặc như chúng có thể sao?
Bất cứ khi nào các ngân hàng đề cập đến chuyện phải điều tra, kết quả cuối cùng đều là khách hàng ngoan ngoãn bị kẻ lừa đảo điều hướng chuyển tiền đi mà thôi, hoặc một nhân viên trong ngân hàng đã in thông tin mật và bán cho bọn tín dụng đen, chứ chẳng liên quan chút nào đến hệ thống an ninh cả.
"Mạnh Phi, tôi nghe nói anh được thăng chức trực tiếp đi theo La tổng, thế nào lại chạy đến ngân hàng rồi?"
Lưu Cương tận lực nở một nụ cười niềm nở hỏi thăm.
"Thầy Mạnh, với tư cách là một chuyên gia của Viện Chuyên gia Quốc gia, đã được đội đặc nhiệm mời đến để điều tra các lỗ hổng bảo mật trong hệ thống quản lý tài khoản khách hàng VIP."
Ngồi đối diện với Lưu Cương, một người đàn ông có khuôn mặt chữ điền mở miệng nói với giọng điềm đạm, anh ta bộ đồng phục màu đen của ngân hàng Kim Quy, tên là Mục Sóc.
Người này là điều tra viên cao cấp của Phòng An ninh mạng, Cục Điều tra Hình sự và cũng là người phụ trách vụ án này.
Tuy nhiên, tất cả các chuyên gia trong Viện Chuyên gia, dù là thực tập sinh hay không, đều có địa vị cao trong hệ thống Cộng hòa Thanh Mang, nếu gọi thẳng tên húy thì sẽ bị coi là vô phép, do đó, bình thường bọn họ đều được gọi là "thầy/cô XX".
Mục Sóc lịch sự nhắc nhở Lưu Cương có phần bất cẩn rằng: phải chú ý đến thân phận và giọng điệu của mình.
"Tuyệt vời! Mạnh..." Trần mập kịp thời phản ứng.
"Chuyên gia Mạnh, coi như quay đầu vẫn chưa muộn! Lần trước là team building, không tính!"
"Chuyên gia?"
Hai chữ này như một cây kim, đâm thẳng vào trái tim Lưu Cương, khiến anh ta lạnh cả sống lưng.
La An thực sự đã cho thằng nhóc này một vị trí chuyên gia?
Năm nay, công ty có cơ hội đề cử một chuyên gia thực tập, anh ta đã nghe tin đồn đó.
Nhưng anh ta không nghĩ rằng nó lại liên hệ đến việc La An xuống tìm bọn họ mở cuộc họp.
Anh ta luôn tin rằng về hiệu suất công việc và trọng lượng sản phẩm trong toàn bộ Mantis Software, nhóm phát triển bảo mật xưng thứ hai, thì ai dám xưng thứ nhất?
Nếu thật sự có một vị trí chuyên gia cho Viện chuyên gia, anh ta không cần phải tranh giành, đương nhiên nó đã nằm trong tầm tay.
Làm sao La An lại có thể giao một thứ quan trọng như vậy cho thằng nhóc ngu dốt này?
Nhiều suy nghĩ lăn lộn trong lòng nóng bỏng như dầu thêm vào lửa khiến anh ta nhớ cuộc họp cách đây hai tuần.
Những thiếu sót của nhóm phát triển đã bị Mạnh Phi vạch trần một cách tàn nhẫn trước La An bằng việc đào bới những phàn nàn của khách hàng từ vài tháng trước để nhục mạ bọn họ.
Biểu hiện của anh ta lần đó quả thực vô cùng thê thảm.
Anh ta rõ ràng rồi.