Chương 5: Ta Lại Chết Lần Nữa Sao?

Trong cùng một tòa nhà, nơi ở của Đường Văn Văn cũng có cách bài trí giống như phòng của Mạnh Phi, khác biệt nhất có lẽ là phương hướng bị đảo ngược một chút.

Đồ trang trí và nội thất trong phòng đều có màu hồng, toát ra khí chất nữ tính mạnh mẽ.

Trên bàn làm việc có một bó hồng mới thay, mùi rất thơm.

Đường Văn Văn nhẹ nhàng đặt máy tính lên bàn, chớp mắt nhìn Mạnh Phi với bộ dạng cầu cứu.

"Giao nó cho tôi." Mạnh Phi ngồi xuống ghế Hello Kitty, trông cũng ra dáng lắm.

‘Hệ thống, quét.’ Mạnh Phi nói trong lòng.

[Nhắc nhở: vật thể đã được quét thành công.]

[Vật thể: MacBook Pro]

[Kích thước: 16 inch]

[Tình trạng: Các thành phần chính của ổ đĩa cứng bị hỏng, có thể sửa chữa. Tuổi thọ pin đã hết, thành phần hóa học đã thay đổi hoàn toàn và không thể sửa chữa được.]

Mạnh Phi đã có thêm những điểm kiến thức mới.

Xem ra hệ thống BUG mạnh nhất chỉ là thứ tự biên tự diễn, không phải cái gì cũng có thể sửa được.

Ví dụ, những thứ nhỏ như hỏng ổ đĩa cứng có thể được sửa chữa nhưng pin quá tuổi thọ và toàn bộ thành phần hóa học bị thay đổi thì không thể sửa được.

Từ đó có thể suy ra máy tính hỏng có thể sửa được nhưng đập vỡ đi rồi thì không sửa được.

Người bị thương thì có thể chữa trị được nhưng nếu đã chết, phỏng chừng không bao giờ có thể cải tử hoàn sinh.

"Em gái, lấy giúp tôi một cái tuốc nơ vít, hình chữ thập." Mạnh Phi cười nói.

Chức năng "sửa chữa" của hệ thống hoàn toàn tự động, kèm theo một chút kinh thế hãi tục, do đó hắn quyết định đuổi cô em này đi.

"Được." Đường Văn Văn loanh quanh tìm tuốc nơ vít.

‘Sửa chữa ổ cứng BUG.’ Mạnh Phi nói trong lòng.

Dứt lời, một ánh sáng xanh lam lóe lên trên mặt sau của máy tính.

Ánh sáng xanh lam lóe lên rồi biến mất, ngay sau đó là âm thanh của hệ thống.

[Nhắc nhở: Mục tiêu "ổ cứng máy tính bị hỏng" đã được sửa chữa!]

[Kinh nghiệm +10]

Mạnh Phi vuốt cằm, sau đó, tiện tay ấn xuống nút nguồn.

"Duang~ " Âm thanh khởi động của Apple khá lớn.

Đường Văn Văn còn đang lục tung chiếc tủ bên cạnh vểnh tai lên, vô cùng sửng sốt.

Cô nàng lặng lẽ thò nửa khuôn mặt xinh xắn ra khỏi phòng chứa đồ.

"Anh... sửa xong rồi hả?" Đường Văn Văn mở to mắt, kinh ngạc hỏi.

"Ừ, chút chuyện nhỏ thôi." Mạnh Phi vẫy hai tay: "Chậc chậc, chỉ cần là vấn đề về máy tính, tôi đều biết."

"Ngầu quá, thật là vi diệu!" Đường Văn Văn đóng cửa phòng chứa đồ và giơ ngón tay cái lên.

"Đừng quên mời tôi một bữa." Mạnh Phi nở nụ cười, định bụng đi ra ngoài.

Đường Văn Văn đang định trả lời thì đột nhiên, trong túi cô vang lên tiếng chuông điện thoại.

"Anh chờ một chút, tôi nghe máy đã..." Đường Văn Văn có chút ngại ngùng.

Mạnh Phi gật đầu và ra hiệu rằng việc trả lời điện thoại là ưu tiên.

Dù gì cũng là đại ân, nhất định là cô em này muốn giữ mình lại ăn cơm hoặc là làm gì đó khác...

Khục, đến lúc đó thì nhất định là... từ chối.

Làm sao một chính nhân quân tử lại có thể làm chuyện như vậy.

Nói chung, Mạnh Phi lại nghiêm túc ngồi xuống, giống như một đứa bé ngoan.

"A, Đình Đình, lâu rồi không gặp~" Đường Văn Văn đã trả lời điện thoại với giọng điệu vô cùng vui vẻ, kia là người bạn thân làm cảnh sát của cô nàng.

"Đúng, đúng, tớ vẫn sống chung cư Hải Cảng, có chuyện gì không."

"Không biết, chỗ tớ vừa mất điện, ..."

"Cái gì! Một vụ tai nạn?!"

"Cái gì? Cậu nói to hơn được không, tín hiệu phía cậu không tốt lắm."

"Không có người ngoài, chỉ có anh hàng xóm giúp tớ sửa máy tính, không sao đâu."

"Được rồi, để tớ bật loa ngoài."

Đường Văn Văn bấm vào điện thoại "bíp" một cái.

"Văn Văn, cậu nghe thấy tớ nói chứ?" Một giọng nữ đầy năng lượng vang lên từ điện thoại.

"Ừ ừ." Đường Văn Văn trả lời điện thoại.

"Hiện trường vụ tai nạn ô tô gần nhà cậu rất thương tâm. Người dân vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài, tài xế đã bỏ trốn. Hiện đang được xếp vào loại án hình sự. Cậu nhất định phải ở yên trong nhà, không được chạy lung tung.”

Ngả Đình là một điều tra viên hình sự, nếu không được xác định là một vụ án hình sự thì có lẽ cô ấy cũng sẽ không xuất hiện tại hiện trường.

"A~, tớ biết rồi, không đi lung tung, ở nhà ngoan ngoãn viết bản thảo." Đường Văn Văn gật đầu.

Giọng nói ở bên kia đầu dây im bặt một lúc.

"Văn Văn, có phải cậu đang sống ở tầng 24 tòa nhà số 3 không?" Giọng nói trên điện thoại đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Đúng vậy." Đường Văn Văn cũng nghiêm túc trả lời.

"Ồ? Thật là trùng hợp! Thôi không nói nữa, sợ là cậu sẽ gặp ác mộng... Haha." Giọng nữ bên kia đột nhiên bật cười.

"Đáng ghét! Nói đi, cậu biết tớ rất tò mò mà!" Đường Văn Văn làm nũng, cho thấy cô rất ỷ lại vào người bạn thân này.

"Cậu bảo tớ nói? Đừng hối hận nha."

"Đình Đình, đừng lo, nếu hối hận thì tớ là cún!"

"Người chết lần này là người ở cùng tầng với cậu, hẳn cũng là hàng xóm của cậu." Đầu dây bên kia nói tiếp: "Là một người đàn ông, tên Mạnh Phi, không chừng cậu đã từng gặp anh ta rồi cũng nên."

"..."

"..."

Tĩnh mịch.

Chết rồi, im lặng.

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.

“Lạch cạch." Tiếng điện thoại trượt xuống và đập vào nền nhà.

"Văn Văn?"

"Văn Văn! Cậu sao vậy? Nói gì đi!"

"…"

Mạnh Phi ngồi trên ghế, ngây ra như phỗng.

Điện thoại di động của Đường Văn Văn bật loa ngoài nên hắn cũng có thể nghe rõ, tuy nhiên, dù có nghe được gì thì hắn cũng không thể tiêu hóa nổi những tin tức này.

Tốt nhất là người bên kia không nên nói đùa.

Nếu không, trò đùa này là quá tồi rồi.

Mặc dù hắn là một kẻ xuyên không, mượn xác hoàn hồn, lại còn có bàn tay vàng, cũng được tính vào dạng nhân vật cực kỳ đặc biệt.

Nhưng, vì lý gì mà tin tức truyền qua chiếc điện thoại kia còn quá đáng hơn?!