Đầu óc Mạnh Phi nhanh chóng quay cuồng, tuyệt vọng nhớ lại người tự xưng "Đường Văn Văn" này là ai.
Nhưng quả là bất lực, hắn chỉ thừa hưởng tấm thân này còn những ký ức khác trong não đã hoàn toàn bị xóa sạch cùng với cái chết của nguyên chủ rồi.
"Được rồi." Cô gái thở dài: "Chẳng còn cách nào khác là chờ anh ấy về rồi sửa vậy..."
Sửa chữa?
Sửa cái gì?
Sớm muộn gì tự hắn cũng phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thứ mà hắn cấp thiết thiếu hụt bây giờ chính là hiểu biết về dị thế giới này và nắm được những thông tin về tình hình hiện tại của chính hắn.
Nếu cô ấy cần sửa gì đó thì hắn cũng có thể thử nhờ vào đó để trao đổi một chút, xem có thể moi ra thông tin từ miệng cô ấy không.
Thể chất của hắn là 59, tay còn cầm thêm gậy gỗ, trong trường hợp khẩn cấp, PK với một cô gái có thể lực 30 vẫn có cơ hội chiến thắng không nhỏ.
Kể từ khi cô ấy đề cập đến "sửa chữa", thì không cần biết là sửa cái gì, hắn nắm chương trình trong tay, cơ bản chỉ là chuyện cỏn con.
"Cót két."
Mạnh Phi thận trọng giấu cây gậy sau lưng, đẩy cửa thành một cái khe, để lộ ra nửa khuôn mặt.
Ngoài hành lang, tiếng mở cửa khiến cô gái vừa định rời đi quay đầu lại.
"Anh Mạnh, anh có nhà sao?!" Đường Văn Văn kinh ngạc nhìn lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở.
Cô ấy là hàng xóm của Mạnh Phi, mặc dù không có thâm giao nhưng bình thường cũng là ngẩng đầu không gặp, cúi đầu lại thấy, vẫn có thể coi là quen biết.
Màn hình laptop đột nhiên đen thui, cũng chẳng biết đã xảy ra sự cố gì. Có một lập trình viên như Mạnh Phi sống bên cạnh, nhỡ anh ta sửa được thì sao.
Ôm ý định thử vận may, cô đến gõ cửa, chỉ là không ngờ cửa nhà người ta thật sự mở rồi.
"Ồ." Mạnh Phi giả vờ là người quen, gãi gãi đầu: "Tôi đang ngủ, vừa tỉnh dậy, thật xin lỗi."
"Ưmmm, không sao." Đường Văn Văn đưa laptop đang ôm trong ngực ra: “Chuyện là… hôm nay là hạn chót nộp bản thảo, không hiểu sao toàn bộ tòa nhà lại mất điện!
Pin laptop của tôi bị hỏng từ lâu rồi, vẫn luôn phải cắm điện trực tiếp và sử dụng như máy tính để bàn, bây giờ mất điện chẳng cách nào dùng được.
Lâu lắm mới có điện lại nhưng laptop thì không thể nào mở lên được. Nghĩ đến anh Mạnh là dân chuyên nghiệp nên muốn hỏi xem anh có sửa được không.
Biên tập viên giục gấp... tôi sẽ trả thù lao!"
"Đưa nó cho tôi." Mạnh Phi mỉm cười tự tin.
Đùa gì vậy?
Có chương trình trong tay, cả con người hắn đều có thể sửa thì còn thứ gì không thể sửa chứ?
Thực ra trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất là trong dị thế giới này, hắn không gặp phải rào cản ngôn ngữ, cũng không cần phải học lại ngôn ngữ.
Hơn nữa sự xuất hiện của nữ nhà văn tên Đường Văn Văn trước mặt, dù cho không nói một câu nào đi chăng nữa, cũng có thể giải thích được rất nhiều vấn đề.
Mọi người có thể yên tâm ở đây sáng tác, hàng xóm nữ có thể đến gõ cửa với vẻ mặt thoải mái vào lúc nửa đêm, điều này cho thấy đây không phải là thế giới đẫm máu, quần ma loạn vũ.
Thế giới này hẳn là có pháp luật và trật tự tương tự như thế giới ở kiếp trước của hắn. Hung thủ cũng không thể giết người một cách trắng trợn.
Vậy thì dễ dàng hơn nhiều rồi.
Thế nhưng…
Hắn chợt nhận ra một vấn đề.
Cả tòa nhà bị mất điện?
Không phải là quá bình thường chứ?
Giở trò gì đó ở hộp phân phối (distribution board) để khiến tòa nhà mất điện, sau đó giết người rồi chuồn đi một cách lặng lẽ, đây không phải là tình tiết phổ biến trong tiểu thuyết trinh thám sao?
Hắn tưởng tượng ra cảnh mất điện đột ngột, thế giới chìm trong bóng tối, sau đó, một cái búa sắt không biết từ đâu xuất hiện trong u minh, dữ dội tấn công, vừa vặn đập vào sau đầu hắn...
Nghĩ thôi cũng đã khiến da đầu hơi râm ran.
Việc mất điện này có liên quan gì đến cái chết của mình không?
"Cúp điện sao? Tôi ngủ miệt mài chả biết gì, cúp điện lúc nào?" Mạnh Phi mỉm cười, “lơ đãng" nói.
Hắn muốn xác nhận thời gian mất điện chính xác.
"Khoảng một tiếng rưỡi trước." Đường Văn Văn gật đầu: "Lúc đó tôi đang viết đại cương thì đột nhiên mất điện, hình như có chỗ nào đó bị nổ bình…"
Một tiếng rưỡi trước.
Chẳng phải vừa vặn là thời điểm tiền thân tử vong sao?
Mất điện, khả năng cao là bắt đầu từ đó.
Mạnh Phi vô thức nhìn về phía hành lang.
Hành lang sẽ có camera chứ?
Mất điện, có khi nào chỉ để ngăn camera tiếp tục hoạt động?
Quả nhiên, hành lang này có một chiếc camera, được gắn ở độ cao 2 mét trên tường ở cuối hành lang.
Nhưng chỉ còn sót lại giá đỡ!
Dưới góc tường, chiếc camera bị vỡ nằm một đống.
Mất điện, camera cũng bị phá hủy.
Chuyện gì đã xảy ra cách đây một tiếng rưỡi đồng hồ?
Không lẽ, trong căn phòng tối om, có người đã đột ngột xuất hiện và dùng thứ gì đó đập vào gáy "mình"?
"Mình"đã bị đánh hôn mê hoặc đã chết?
Sau đó, gã dọn sạch dấu vết và biến mất?
Gã là ai? Đã đi đâu? Liệu gã có đang âm thầm theo dõi mọi thứ?
Nếu phát hiện mình chưa chết, liệu rằng gã sẽ quay lại lần nữa?
Cảm giác như có gai ở sau lưng này khiến hắn thấy rất khó chịu.
Vừa xuyên qua đã cảm thấy thế giới này không thiện cảm với hắn chút nào.
Mạnh Phi nắm chặt hai bàn tay, trong mắt lộ ra một tia ớn lạnh.
"Sao, sao vậy... anh trai, ánh mắt của anh thật đáng sợ..." Đường Văn Văn sợ hãi lùi lại một bước.
"Uầy..." Mạnh Phi định thần lại, lập tức nở một nụ cười vô hại đầy thiện lương: "Không sao, vừa rồi tôi thấy camera hành lang của chúng ta bị hỏng nên cảm thấy hơi kỳ quái."
Đường Văn Văn thở phào nhẹ nhõm và nói: "Làm tôi sợ chết khiếp, còn tưởng có chuyện lớn gì...
Có mấy thằng loai choai trong trong tòa nhà, anh không biết à? Loại chuyện này cũng không phải hiếm thấy.
Lần trước có một đứa đi tè lên nút thang máy, kết quả là làm cả thang máy nổi lửa, anh quên rồi sao?
Vì vậy, chương đầu trong cuốn sách mới của tôi mang tên 'nữ chính trừng phạt trẩu tre', hahaha!"
Mạnh Phi cũng cười đùa với Đường Văn Văn, cuộc trò chuyện cũng có thể xếp vào loại khá vui vẻ.
"Anh trai, đừng đứng đây nữa, qua nhà giúp tôi qua xem laptop đi." Đường Văn Văn đưa tay phải ra chỉ vào một cánh cửa gỗ màu đỏ: "Hôm nay tôi có thể nộp được bản thảo hay không, tất cả đều nhờ vào anh cả! Nếu có tiền bản thảo, tôi nhất định sẽ mời anh một bữa ra trò."
Mạnh Phi gật đầu, đi theo Đường Văn Văn vào cửa.