Trung bình, một người có thể khiến hắn tiêu hao 10 giây, nhiều thì có thể mất đến 30 giây.
Hắn còn phải đi bộ từ giường bệnh này sang giường bệnh khác, không thể chạy, đây là việc làm mất nhiều thời gian nhất.
Trung bình, hắn xử lý khoảng ba người mỗi phút.
Hắn nghi ngờ rằng loại điều trị này không hoàn toàn miễn phí.
Sau khi chữa trị quá nhiều người, hắn không chỉ cảm thấy hơi chóng mặt mà dường như thế giới đang trải qua một sự thay đổi mà hắn không thể diễn tả được.
Có lẽ bản thân thế giới cũng đang duy trì một kiểu bảo tồn nào đó.
Biết đâu trong khi hắn chữa khỏi bệnh cho một bệnh nhân ở đây, thì một chuyện tồi tệ lại đang xảy ra ở nơi khác?
Lúc này, hắn nhìn thấy một người đặc biệt trong phòng.
Đó là một chàng trai khôi ngô, tuổi không lớn, chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi.
Chỉ là hiện tại sắc mặt của cậu ta tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, trông rất hốc hác.
Cậu trai này không có một sợi tóc nào trên đầu, cùng với nước da nhợt nhạt, thể hiện một tình trạng bệnh rất tệ.
"Còn trẻ như vậy sao có thể bệnh nặng đến thế chứ?"
Mạnh Phi đang định bước tới thì tiếng loa phát thanh vang lên.
"Tám giờ đến chín giờ là thời gian khám bệnh của bác sĩ ca sáng. Xin thân nhân tạm thời rời khỏi khu khám bệnh."
Mạnh Phi không thể không dừng lại. Lúc này, thanh niên bệnh tật kia cũng nhướng mắt, vừa vặn chạm vào ánh nhìn chằm chằm từ hắn.
Không thể định nghĩa được đây là loại ánh mắt gì, có lẽ đó là một ánh nhìn cầu cứu?
Mạnh Phi định bước tới nhưng hắn bị một y tá chặn lại.
"Thực xin lỗi, vị thân nhân này, đã đến giờ khám bệnh, mời anh ở bên ngoài chờ, chín giờ hãy vào.”
Hắn gật đầu, lùi lại một bước, đang định quay người rời đi.
Lúc này, hắn mới hiểu được ánh mắt của cậu trai trẻ kia.
Không cam lòng nhưng bất lực, chính là ánh mắt tuyệt vọng.
Mạnh Phi cũng cảm thấy bất lực. Tại sao lại bất hạnh như vậy chứ, tại sao lại đúng vào lúc tới lượt cậu ta thì thời gian lại điểm.
Đôi khi cuộc sống xui xẻo như vậy đấy, bất hạnh một cách không thể giải thích được bằng bất kỳ lý lẽ nào.
Hơn nữa, hắn cũng không cứu hầu hết các bệnh nhân trong tòa nhà này. Ngay cả khi hắn cứu hết, vẫn sẽ có một lượng bệnh nhân không ngừng được đưa tới như làn sóng cuồn cuộn.
"Ngày mai tôi lại tới cứu cậu."
Mạnh Phi âm thầm cam kết trong lòng rồi rời khỏi khu nội trú. Đôi mắt đang dần mờ đi trong tầm nhìn của hắn dường như đã rơi vào một địa ngục tuyệt vọng.
...
Nửa giờ sau, chín giờ sáng, Mạnh Phi bước vào Ngân hàng Kim Quy cách bệnh viện Khôi Hỷ Thước không xa.
Công việc mới mà La An sắp xếp cho hắn rất tuyệt vời. Nội dung ngày làm việc đầu tiên của hắn là đến đây để điều tra một vụ án.
Văn phòng tràn ngập màu cam đơn giản nhưng ấm áp, có nhiều chậu cây nhỏ, búp bê và các đồ dùng khác.
Tất nhiên, bắt mắt hơn là một hàng màn hình LCD và bàn phím đã được xếp một cách ngay hàng thẳng lối.
Văn phòng ấm áp, sôi nổi nhưng không mất đi vẻ nghiêm túc thường khiến người ta có cảm giác “đây là nhà”.
Đây chỉ là một ảo tưởng nghiêm trọng. Vì chốn công sở có thể đuổi cổ bạn bất cứ lúc nào.
Có lẽ nơi này có áp lực công việc nhưng ít nhất là không có dáng vẻ bệnh tật gì.
Chỉ cách bệnh viện Khôi Hỷ Thước có vài trăm mét, sao lại có sự khác biệt lớn về phong cách như vậy chứ?
Mạnh Phi ngồi vào ghế làm việc. Bàn làm việc ở đây khác với bàn làm việc của hắn ở Mantis Software.
Không có vách ngăn giữa các vị trí làm việc và chúng được chia thành các hàng dài nối tiếp nhau. Mỗi hàng là một hàng máy tính ngăn nắp.
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh như thể bạn học cùng bàn. Chỉ cần nhìn thoáng một cái cũng đủ cho người ta có thể nhìn thấy toàn bộ màn hình máy tính của bạn.
Còn ở cuối hàng dài này là lãnh đạo. Lãnh đạo không cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của từng người trong hàng, ai đang làm việc, ai đang ngủ gật đều được thu gọn trong tầm mắt.
Không giống như các công ty phần mềm, đây là phong cách mà hiệu quả là điều tối quan trọng. Các nhà quản lý của những doanh nghiệp như vậy tin rằng mọi người giám sát lẫn nhau sẽ đem đến hiệu quả tốt hơn.
Mạnh Phi cảm thấy cách làm này thực sự hữu dụng, bởi vì khi ngồi ở đây, ngay cả trang web tin tức hắn cũng không dám mở, vì sợ bị đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy.
Ngày đầu tiên đi làm, đồng nghiệp trái phải hiển nhiên đều là người dưng. Bản thân hắn cũng chẳng lạ gì chuyện này. Công việc là sắt, nhân viên là nước chảy (铁打的工位, 流水的员工: ý chỉ sự thay đổi nhân viên không làm ảnh hưởng đến sự vận hành của một doanh nghiệp).
Chỉ cần không có quan hệ hợp tác với nhau, thì dù có đi làm nhiều năm, đồng nghiệp cùng đơn vị công tác bên cạnh vẫn là người xa lạ, xuân hạ thu đông có trôi qua mấy mùa cũng không có hứng thú làm quen.
Trừ khi… bên cạnh là một cô gái, giống như tình hình của hắn bây giờ.