Chương 47: Tôi Sẽ Chữa Cho Mọi Người

Đây quả là một thời điểm hơi khó xử. Giờ làm việc của công ty là chín giờ. Bây giờ có tới thì chưa chắc người ta đã mở cửa.

Việc ra khỏi nhà sớm như vậy lại là thói quen của hắn. Nếu phải đến một nơi ở vị trí xa chỗ ở, hắn nhất định sẽ xuất phát sớm để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra trên đường.

Nhưng đến nơi thì thời gian lại quá sớm, khiến hắn nhất thời lúng túng chẳng biết phải làm gì.

Chi bằng cứ tùy tiện đi dạo xung quanh một chút.

Đây là "Bệnh viện Hoa Đông" sao?

Vòng qua một góc phố, một quần thể cao ốc to lớn màu trắng gọn gàng lung linh dưới ánh mặt trời hiện ra trước mặt hắn.

Đây là thế giới sau khi chuyển kiếp, đương nhiên sẽ không có một bệnh viện trùng tên như vậy.

"Bệnh viện Khôi Hỷ Thước (chim ác là màu xám)" là một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất ở thành phố Ngô Đồng.

Mô hình kiến trúc và vị trí của bệnh viện này bệnh viện Hoa Đông trong ký ức của Mạnh Phi có phần giống nhau, nên đã kích động mạnh vào ấn tượng trong trí nhớ kiếp trước của hắn.

Mạnh Phi ở thế giới này là một đứa trẻ mồ côi nhưng hắn ở kiếp trước thì hoàn toàn không phải. Cha hắn qua đời tại bệnh viện Hoa Đông nổi tiếng.

Trong những giây phút cuối đời của cha mình, hắn đã nhận ra một điều.

Đó là, cho dù có mua được một ngôi nhà tốt hay có sang sửa nó trở thành một nơi sinh hoạt yên tĩnh và thoải mái đến đâu, thì cũng vô ích vào thời điểm mấu chốt nhất.

Bởi vì cuối cùng thì phần lớn thời gian cuối đời của một người đều là sống trong bệnh viện ồn ào cùng phong cách tuyết trắng lạnh lẽo.

Những người có thể kết thúc cuộc đời tại nhà mà không cần nhập viện thực sự rất hiếm. Điều đó cũng chẳng biết là may mắn hay bất hạnh nữa.

Khu điều trị nội trú của bệnh viện luôn mở cửa 24/24, cũng không kiểm tra người ra vào nên hắn cứ thế mà đi vào một cách tự nhiên.

Tòa nhà nội trú chia ra Khoa tiêu hóa ở tầng một, Khoa chỉnh hình ở tầng hai, Khoa tim mạch ở tầng ba…

Hắn không dừng lại ở những nơi này, mà đi thẳng đến Khoa ung bướu ở tầng năm.

Đi ngang qua nơi này vào nhiều năm trước, người bạn làm bác sĩ của hắn từng nói rằng, tầng này đều là những người chờ chết.

Có ai không phải là người chờ chết sao? Quan trọng là “quá trình chờ đợi cái chết” diễn ra như thế nào.

Bệnh khu là một hành lang dài. Dù chỉ mới 7h30 nhưng các y tá, bác sĩ chuẩn bị khám bệnh hôm nay đã tất bật từ sớm.

Cửa mỗi phòng đều mở toang, người nhà bên cạnh mỗi giường không khỏi bồn chồn đi tới đi lui.

Có rất nhiều người đang nằm trên giường bệnh.

Có người mang vẻ mặt buồn rười rượi, có người mang đôi mắt thẫn thờ trống rỗng, có người ngay cả khi nằm ở đây, vẫn chẳng giảm bớt phần hung hãn nào, cũng có người vẫn phóng khoáng, nói nói cười cười.

Thứ khiến người ta thật sự tuyệt vọng là cho dù mỗi người đối diện với nó như thế nào thì kết quả vẫn như nhau.

‘Quét.’

[Ding Dong! Đã quét thành công.]

[Nhắc nhở: Sự tăng sinh bất thường của các tế bào do đột biến gen. Có thể được sửa chữa.]

‘Sửa chữa.’

[Ding Dong! BUG đã được sửa thành công.]

‘Quét.’

Mạnh Phi không lựa chọn gì, hắn bắt đầu trực tiếp từ chiếc giường đầu tiên trong khu đầu tiên.

Bởi vì không biết những người này nên hắn không thể lựa chọn gì.

Hệ thống BUG mạnh nhất sửa chữa nguyên nhân gốc rễ và sửa chữa các gen đột biến.

Các gen đột biến có trong vô số tế bào. Về lý thuyết, không thể sửa đổi gen của từng tế bào một, vì vậy bệnh ung thư mới trở thành căn bệnh khó chữa.

Mà hệ thống BUG mạnh nhất thì lại có thể làm được điều này.

Phương pháp chữa trị hiện tại dường như không có tác dụng với họ.

Sự khó chịu của họ không trực tiếp đến từ lỗi gen mà là do sự tăng sinh tế bào bất thường, gây ra sự phá hủy cơ thể nguyên thủy và không ít trong số đó là tác dụng phụ của thuốc và của phương pháp phẫu thuật.

Nhưng miễn là các gen được sửa chữa, chúng sẽ tự nhiên tốt hơn từng ngày.

Mạnh Phi cũng có thể giúp họ sửa chữa từng triệu chứng một nhưng sẽ mất nhiều thời gian và trông nó sẽ còn kỳ lạ hơn.

Một quái nhân đi xung quanh giường, thế là người ta đầy máu và sống lại?

Hắn quyết định cứ như thế này, bí mật chữa bệnh cho nhiều người hơn, càng nhiều càng tốt.

Không có người đàn ông giàu có sắp chết nào, cũng không có bất kỳ cô gái giàu có xinh đẹp nào như trong các tiểu thuyết YY.

Có lẽ chẳng ai trong số họ lại đi ở trong những phòng bệnh bình thường đông đúc như vậy cả. Mà những phòng bệnh đặc biệt kia, hắn cũng chẳng biết phương pháp nào để vào.

Từ 7 giờ 30 đến 8 giờ, hắn đã một đường chữa bệnh cho gần trăm người. Cũng không phải hắn hoàn toàn không cần thời gian.

Hắn cần tập trung, quá trình quét diễn ra trong vài giây.

Quá trình sửa chữa diễn ra chậm hơn. Hắn dường như cảm nhận được sự sửa chữa của hết tế bào này đến tế bào khác, hết chuỗi gen này đến chuỗi gen khác.

Nó rất phức tạp và hoàn toàn khác với cảm giác tổng thể khi hắn xóa bỏ Âu Dương Thông, điều trị vết thương chảy máu hay gãy xương.

Bệnh tình càng nghiêm trọng, tức là càng có nhiều tế bào bất thường, do đó lại càng cần nhiều thời gian để sửa chữa hơn.