Chương 1: Khung Cửa Nhỏ

Cơn mưa vội vã của mùa hạ, không se lạnh như mùa đông, không oi bức như mùa hè, nó nhẹ nhàng rơi xuống trên khung cửa sổ của khu nhà đối diện, lặng lẽ rơi từng chút từng chút. Dù mưa rơi đến mức nào khung cửa đó vẫn không mở mà vẫn đóng chặt không có gì xảy ra.

 Nàng là một cô gái mới lên thành phố H để vừa học, vừa làm. Chỗ nàng trọ là khu nhà chung cư, đằng sau là dãy khu nhà chung cư khác quay ngược lại với nhau, hai dãy nhà chỉ cách nhau có một con ngõ nhỏ đi lại. Mỗi buổi sáng, nàng đều mở khung cửa sổ sau để đón ánh bình minh buổi sáng, đối diện với khung cửa đó là khung cửa của một dãy nhà đối diện, nhưng chưa lần nào nàng thấy khung cửa đó mở ra. Có những lúc, do tò mò, nàng cố dậy rất sớm để xem bên khung cửa có gì, nhưng dù nàng có cố đến mấy vẫn không bắt gặp được khung cửa đó mở ra.

 Rồi cho đến một ngày, đó là vào ngày mưa đầu tiên của mùa hạ, nàng tăng ca muộn, bắt chuyến xe buýt cuối cùng để về nhà. Như thường ngày vẫn vậy, nàng mở khung cửa nhỏ sau khu nhà trọ để tận hưởng những cơn gió nhẹ của mùa hạ để xoa tan những mệt mỏi của một ngày qua.

“Cạch”

Cánh cửa đối diện đã mở ra. Đứng bên khung cửa đó là một người con trai, cậu với tay để những giọt mưa rơi xuống lòng bàn tay, như đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, nên không nhìn thấy một đôi mắt nhìn mọi chuyển biến của mình, như có gì đó, cậu quay sang bất giác nhìn thấy khuôn mặt của nàng. Lúc đó, như biết được vô duyên không đáng có của mình, nàng bất giác thẹn thùng nhẹ mỉm cười, rồi đóng nhẹ cánh cửa lại và rời đi.

 Kể từ đó, cánh cửa đó, mỗi khi đêm khuya thinh lặng nó lại được mở ra. Và rồi, nàng cũng có cơ hội bắt chuyện với người ở khung cửa đó. Như nàng biết, Nam hơn nàng 4 tuổi là người sống ở thành phố H, anh đang thực tập cho một công ty, công việc của Nam rất bận rộn lên có nhưng hôm gần tối muộn mới về.

 “Hôm nay, anh về sớm hơn mọi khi nhỉ?” Nàng bắt chuyện

“Công ty hôm nay ít việc, mai là chủ nhật lên công việc cũng nhẹ hơn mọi ngày. Mà em hôm nay cũng làm ca tối à” Nam nhẹ giọng nói

“Dạ. Tại em vướng lịch học buổi sáng, lên đăng kí làm ca tối.”

  Nam không biết kể từ ngày đó nàng ngủ muộn hơn trước dù không làm ca tối. Để được gặp nói chuyện với Nam. Và dần dần, hai người trở thành hàng xóm của nhau qua khung cửa sổ. Dù nói là hàng xóm nhưng nàng đã mến người ở khung cửa đối diện từ lâu rồi. Ngày nào, như một thói quen đúng giờ nàng lại mở khung cửa của mình để tình cờ bắt chuyện, hay những lúc trên đường tình cờ hai người lại về cùng nhau.

 “Hôm nay, em cũng làm ca tối à. Mà đi tối vậy không sợ à”

“Dạ chắc do quen rồi lên cũng không sợ lắm. Với lại bây giờ anh đi cùng em làm sao sợ được “

“Bạo lắm. Vậy hằng ngày mấy giờ tối em tan ca”

 “Dạ tầm 10h anh ạ”

“Ừ con gái đi tối cẩn thận một chút vẫn hơn”

“Dạ”

Từ lúc đó, mỗi khi làm ca tối, nàng không còn đi một mình trên con ngõ đó nữa, có những lúc không hiểu vô tình, hay cố tình, nàng gặp Nam, hai người cùng nhau đi trên con ngõ nhỏ để về nhà, có lúc mùi hoa sữa nhẹ nhàng phản phất làm cho cuộc nói chuyện của họ càng thêm đẹp hơn.

Chuyện tình của nàng, thật đẹp, nàng càng muốn chìm đắm trong cảm giác đó mãi. Nhưng vào buổi tối của hạ năm đó, trên đường về nhà: “Anh sắp xong thời kì thực tập rồi! Anh tính sẽ xin vào công ty để biết nhiều kinh nghiệm hơn” Nam nói 

“Vậy là quá tốt rồi. Anh tìm được công ty nào chưa?” Nàng cúi đầu hỏi

“Anh tìm được rồi, tuần tới anh qua đó thử việc, tìm phòng trọ nào quanh đó luôn” Nam nhẹ giọng nói

“M...à anh đã yêu ai bao giờ chưa?” Nàng nhỏ giọng chuyển chủ đề

“Ờ...anh vẫn đang yêu và sẽ yêu. Nhưng tình yêu của anh là sự chờ đợi đó. Anh đã chờ đợi cô ấy được 730 ngày rồi, chỉ còn 365 ngày nữa thôi. Có lâu quá không nhỉ” 

“Anh yêu xa ạ.”

“Ờ. Tuy rằng, anh và cô ấy ở hai nước khác nhau, nhưng bọn anh vẫn thở trong một bầu không khí mà. Đúng không.”

“Anh phải yêu chị ấy lắm!”

“Có lẽ vậy, chỉ khi ở bên cô ấy, anh mới thấy bản thân anh là chính anh thôi” Nam nhẹ ngước lên bầu trời để tìm kiếm lại một thứ gì đó...

Vậy là từ cái ngày đó, khung cửa đó không còn mở nữa, dù nàng đứng đó rất lâu chờ đợi... nhưng khung cửa đó vẫn đóng, và mang đi một thứ gì đó của nàng...

Yêu ai không quan trọng. Chỉ muốn khi yêu bản thân được là chính mình mà thôi. Mong cánh cửa đó sẽ luôn hạnh phúc.

 *