Chương 24: Điểm chung (2)
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Trương Phong Vũ, Vân Vận không khỏi che miệng cười, sau đó vỗ vỗ bả vai Trương Phong Vũ nói:
“Anh đừng có như vậy, trông ngốc thật đó, không có gì phải sợ, buổi tối Căn Cứ Tử Vong sẽ biến thành khách sạn để cho chúng ta nghỉ ngơi, cũng không phải nhất định phải chờ tới buổi tối, anh cũng có thể quyết định khi nào phòng ở xuất hiện, giống như đội trưởng Vương nói cho anh vậy, chỉ cần suy nghĩ trong đầu là được.”
Trương Phong Vũ nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Vân Vận, hắn biết mình đang bị người ta xem thường, hắn áp chế sự khiếp sợ trong lòng, gật đầu với Vân Vận một cái, sau đó nói:
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Thấy Trương Phong Vũ cố bày ra vẻ bình tĩnh, Vân Vận lại càng cười lớn, cười xong Vân Vận lại nhắc tới chuyện của Trương Phong.
“Anh cũng đừng tức giận Trương Phong nữa, thật ra cậu ấy không phải người xấu, trước kia cậu ấy đối xử với người mới cực kỳ tốt, chỉ là chuyện lúc trước vẫn luôn để lại bóng ma trong lòng cậu ấy mà thôi. Thật ra cậu cũng nên hiểu cho cậu ấy, sinh sống dưới hoàn cảnh này lâu như vậy, khó tránh khỏi khiến tinh thần người ta sa sút, do đó khó tránh khỏi tinh thần người ta căng thẳng, giống như Trương Phong hiện tại vậy.
Đội trưởng Vương còn chưa nói cho anh biết chuyện này đúng không, trong một nhiệm vụ chúng tôi phải ở trong thôn quỷ một ngày, mà nhắc nhở của nhiệm vụ chính là bất kể xảy ra chuyện gì cũng không thể rời khỏi thôn quỷ, chỉ cần một người rời đi, cả đội sẽ chết.
Mà người mới kia không chịu được các loại Lệ Quỷ mang gương mặt kinh dị tới tìm hắn, tinh thần hoàn toàn suy sụp, sau đó không nghe lời khuyên của chúng tôi nữa, giống như kẻ điên muốn thoát khỏi thôn quỷ. Trương Phong dùng hết sức đi ngăn cản người mới đó, nhưng suýt chút nữa lại bị kẻ đó giết chết, nhiệm vụ lần đó cũng vì người mới mà toàn đội của chúng tôi suýt chút nữa bị diệt.
Cũng sau chuyện lần đó, Trương Phong đã thề với chúng tôi rằng, chuyện tương tự tuyệt đối sẽ không xảy ra. Cũng vì thế nên cậu ấy mới có địch ý lớn như vậy với anh, nhưng tôi có thể nhìn ra được, tương lai anh nhất định sẽ vô cùng xuất chúng. Nói nhiều như vậy cũng là bởi vì hy vọng anh sẽ không ghi hận hành động lúc trước của Trương Phong.”
Trương Phong Vũ nghe xong, vốn dĩ trong lòng sẽ cực kỳ khó chịu, nhưng hắn nghĩ lại, cách làm của Trương Phong tuy có hơi quá đáng nhưng vẫn có thể hiểu được, dù sao hắn mới tới nơi này chưa đến một ngày, cũng đã sắp phát điên tới nơi. Hơn nữa, hắn cũng không phải người có lòng dạ hẹp hòi, có người tên Vân Vận này giải thích, tuy rằng hắn vẫn không thích thanh niên tên Trương Phong như cũ, nhưng ít nhất sẽ không chán ghét như lúc trước.
“Ừ, yên tâm đi, tôi không phải là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy.”
Nhìn thấy Trương Phong Vũ tỏ rõ thái độ đối với chuyện này, Vân Vận chắp tay, vốn muốn trở về phòng nhưng lại bị Trương Phong Vũ gọi lại:
“Người mới lần trước đi đâu rồi? Mọi người đều sống sót, như vậy cũng có nghĩa là hắn ta không rời khỏi thôn nha?”
“Người mới kia ngay giây phút sắp rời khỏi thôn thì gặp một con quỷ, bị con quỷ đó hù chết!”
“Hù chết?” Trương Phong Vũ cảm thấy hơi khó tin.
“Đúng vậy!”
Vân Vận gật đầu, trước khi rời đi còn để lại một câu:
“Có chuyện thì tìm đội trưởng Vương ấy!”
Bị Trương Phong Vũ gợi lại chuyện này, Vương Lâm cũng nhớ lại hoàn cảnh mấy ngày hôm trước, sau khi bật lửa đốt một điếu thuốc lá, Vương Lâm liền kể cho Trương Phong Vũ nghe về nhiệm vụ lần đó ở thôn quỷ.
Sau khi Trương Phong Vũ nghe xong, hắn vạch ra một bảng phân tích đơn giản trong lòng, chỉ có một người mới chết trong nhiệm vụ đó là bởi vì nhiệm vụ đó cũng không có khó khăn gì quá lớn. Tuy rằng quỷ trong thôn có diện mạo đáng sợ nhưng cũng sẽ không ra tay giết Người Chấp Hành, khó khăn duy nhất trong nhiệm vụ đó chính là quỷ trong thôn có vẻ ngoài vô cùng đáng sợ, mà ở trong hoàn cảnh ấy, tinh thần của người ta sẽ cực kỳ yếu ớt, do đó mươn sự sợ hãi của Người Chấp Hành để ép bọn họ không màng tất cả muốn rời khỏi thôn.
Mà chuyện người mới ấy làm, chính là lần uy hiếp duy nhất đối với nhóm người, người mới cũng dựa theo cốt truyện của nhiệm vụ, liên tiếp đi về con đường chết, chẳng qua trước khi rời đi lại bị hù chết mà thôi, sau đó bọn họ mới may mắn hoàn thành nhiệm vụ.
Gặp được chuyện đầu tiên là phân tích tình huống, sau đó mới làm việc đây chính là thói quen làm việc của Trương Phong Vũ. Mà trong mắt Vương Lâm, đây chính là yêu cầu tối thiểu khi đối mặt với vòng lặp nguyền rủa. Đương nhiên tất cả điều này đều nằm trong suy nghĩ của Vương Lâm, Trương Phong Vũ không có khả năng biết được.
Dịch : vietanh1766
( liệt dương thiếu gia )
Cầu Kim Phiếu...