Chương 23: Điểm chung (1)

Chương 23: Điểm chung (1)

“Trương Phong, tôi nói cho cậu lần cuối, quả thật lần trước người mới kia suýt chút nữa hại chết chúng ta, nhưng cậu phải nhớ kỹ lần trước là lần trức, không phải lần nào cũng xuất hiện một kẻ nham hiểm như vậy, tôi thấy rõ rang là cậu đang đem oán hận đối với vòng lặp nguyền rủa lên người của bọn họ. Cậu cũng đừng quên cậu cũng từng là người mới, nếu như đội trưởng Vương cũng giống như cậu thì cậu cho rằng bản thân mình có thể sống tới giờ này sao!”

Cô gái nói ra những lời này có thể nói là không chút nể mặt Trương Phong, hoàn toàn đè Trương Phong xuống đất mà nghiền nát, mà Trương Phong một bộ bị áp bức, muốn nói lại thôi. Cuối cùng hắn nhìn qua Vương Lâm cũng đang tức giận nhìn hắn ta, hắn hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục ngồi xuống nhưng trong miệng vẫn luôn nói không ngừng, giống như kẻ điên nói những lời người ta hoàn toàn không thể nào hiểu nổi.

Trương Phong Vũ cũng lười để ý kẻ điên Trương Phong, hắn quay đầu nhìn về phía Lý Toàn vừa giải vây giúp hắn, thân thiện gật đầu. Mà Lý Toàn lại chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Phong Vũ, sau đó ngồi im một bên, nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ không nói nữa.

Nhìn thấy thái độ của cô gái này, Trương Phong Vũ cười khổ một tiếng, cũng tìm một vị trí mà ngồi xuống giống đám người, mãi tới khi Trương Phong Vũ ngồi xuống, kẻ vẫn luôn xanh mặt - Vương Lâm hồi lâu mới nói:

“Bất kể mọi người là ai, đều nhớ kỹ một việc cho tôi, đó chính là chúng ta là người, mà kẻ thù của của chúng ta chính là quỷ, chẳng lẽ mọi người còn không nhớ rõ đạo lý, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn hay sao? HIện tại tôi là đội trưởng, nếu sau này tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một người trong số mọi người lên làm đội trưởng thì lại càng phải nhớ kỹ một điều, đó là kẻ tay mơ và kẻ già đời không có gì khác nhau!”

Vương Lâm nói tới đây thì lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Phong vẫn luôn lầm bẩm, tiếp đó nói: “Đặc biệt là cậu, Trương Phong. Lời này của tôi cậu nhớ cho kỹ, nếu không nhiệm vụ tiếp theo cậu tự tìm rồi phân tích manh mối đi!”

Cảm giác được bầu không khí không đúng lắm, một thiếu nữ đáng yêu ở bên trong sáu người vội vàng đẩy Trương Phong một chút, cũng phụ họa theo:

“Trương Phong, đội trưởng Vương nói rất đúng, tính tình kia của cậu phải sửa đi, đều là đàn ông, lòng dạ đừng có hẹp hòi như vậy!”

Thiếu nữ nói xong thì đá chân Trương Phong một cái, sau đó mỉm cười nhìn Trương Phong Vũ: “Tôi thay Trương Phong xin lỗi anh, thật ra cũng không thể trách cậu ấy, người mới lần trước suýt chút nữa khiến chúng tôi toàn quân đều diệt, cũng chính là vì như thế, Trương Phong mới có thể chán ghét người mới như vậy.”

Trương Phong Vũ lạnh nhạt nói với thiếu nữ:

“Tôi không phải là kẻ đó!”

Đối với vẻ mặt tỏ vẻ không thích của Trương Phong Vũ, thần sắc thiếu nữ không hề dao động, cô nhanh miệng đổi đề tài về giới thiệu bản thân:

“Tôi là Vân Vận, anh có thể gọi tôi là Tiểu Vân, hiện tại chúng ta là đồng đội của nhau, tuy rằng hai chữ “đồng đội” này có hơi miễn cưỡng, nhưng chúng ta cũng nên chung sống hòa bình đúng không!”

“Ừm, tôi là Trương Phong Vũ, tôi cũng hy vọng như vậy.”

Nhìn thấy thái độ của Trương Phong Vũ không hề thay đổi, Vân Vận mỉm cười, cũng không cố gắng bắt chuyện với Trương Phong Vũ nữa, mà thanh niên đeo kính kia từ đầu tới cuối không hề nói câu nào, chỉ là mỉm cười nhìn đám người ồn ào náo nhiệt.

Sau khi nam thanh niên tên Trương Phong bị Vân Vận âm thầm đá mấy cái cũng tự cảm thấy đuối lý, sau khi thở dài vài hơi, thái độ của hắn ta đối với Trương Phong Vũ cũng hòa hoãn không ít, nhưng sự uy hiếp trong lời nói vẫn không hề giảm bớt.

“Chuyện lúc trước là tôi hơi quá đáng, nhưng nếu trong lúc làm nhiệm vụ cậu dám làm vướng chân vướng tay chúng tôi, vậy thì cho dù phải cùng đồng quy vô tận tôi cũng phải giết chết cậu!”

“…”

Trương Phong Vũ lần đầu tiên nói chuyện với đám người được gọi là “đồng đội”, mới tới tới đây ở trong thùng xe lại xuất hiện biến hóa. Dưới vẻ trợn mắt há hốc miệng của Trương Phong Vũ, khoang xe biến thành đại sảnh khách sạn, hai dãy phòng được sắp xếp theo trình tự xuất hiện ở trước mặt Trương Phong Vũ.

Mà đối với sự biến hóa này, ngoại trừ Trương Phong Vũ cảm thấy khiếp sợ, mấy người khác vẻ mặt vẫn bình thường. Sau khi sửa sang lại quần áo, Lý Toàn liền đứng dậy bước vào một căn phòng, đám người Trương Phong cũng lần lượt bước vào phòng. Chỉ còn lại Vân Vận, Vương Lâm, vẻ mặt khiếp sợ - Trương Phong Vũ vẫn ở bên ngoài.

Vân Vận thấy Vương Lâm không rời đi, đoán là hắn ta muốn nói cho Trương Phong Vũ chút chuyện về vòng lặp nguyền rủa cho nên cô gật đầu với Vương Lâm một cái, sau đó đi tới bên cạnh Trương Phong Vũ

Dịch : vietanh1766

( Liệt Dương Thiếu Gia )

10KP= bạo chương..