Chương 2: Gặp Gỡ Tiểu Nha Đầu

Nó là một con ngựa trắng, nhưng hoàn toàn không phải Bạch Mã thông thường, đó là một con ngựa có xuất thân cao quý. Nó có nhiệm vụ phò tá một phàm nhân có năng lực và ý trí phi thường, đi thực hiện một nhiệm vụ phi thường.

Bên ngoài một thị trấn vắng vẻ, chủ nhân của Bạch Mã tay cầm lồng đèn đang thì thầm dặn dò đối với nó.

*

- Tiểu Bạch! Ta đi hóa duyên, mi ở ngoài trấn đợi ta.*

Bạch Mã này có thể nói tiếng người, nó nói với chủ nhân.

*

- Sư phụ! Nơi này âm khí rất nặng không giống như nơi người ở, phải tuyệt đối cẩn thận.*

Chủ nhân dường như cũng đã lưu ý lời cảnh báo của Bạch Mã bèn nói:

- Ta biết rồi, nếu người lạ thấy mi sẽ sợ mất vía, nên để ngươi đi cùng không tiện.

Nói xong vị cao tăng kia tay cầm đèn lồng từ từ đi vào trong thị trấn toát lên đầy vẻ yêu mị chướng khí. Y vừa đi được một đoạn thì có một giọng nói âm linh quỷ mị cất lên phía sau lưng.

- Đại sư! Xin dừng bước.

Rồi từ trong bụi cây tối mịt, một cánh tay thò ra nắm lấy vạt áo của vị cao tăng kia. Đại sư liền quay mặt nhìn lại phát hiện một tiểu hài tử mặt mũi xám ngoét tựa như không cón sự sống. Vừa nhìn qua đại sư này đã biết từ người nữ hài tử này toát lên yêu khí bèn nói:

- Nghiệt chướng! Ngỡ là hóa ra thế để gạt ta, gá linh hồn vào một tiểu hài tử đã chết, mi muốn gì?

Chỉ thấy phía đó có một giọng nói đầy thê lương cất lên.

- Đại sư! Ngài hiểu lầm rồi, xin nghe tôi giải thích. Xin đại sư cứu tôi, xin hãy dẫn tôi ra khỏi thị trấn, ở đây rất nguy hiểm mau đi thôi.

Lời nói vừa dứt thì phía sau nữ hài tử sắc mặt trắng bệch có một hồn ma hiện ra, ma nữ liền kể cho Đường Tam Tạng nghe toàn bộ câu chuyện của mình.

- Mẹ con chúng tôi chạy nạn đến đây, con gái bất hạnh mắc phải bệnh ở mắt, chẳng may lại đang lúc gặp hạn mất mùa nên dân chúng ở đây muốn bắt giết tôi để ăn thịt. Tôi chết oan hóa thành quỷ gá vào thân con gái để bảo vệ nó không bị hại. Nhưng bây giờ người trong làng ngày càng làm dữ, tôi đã cố hết sức nhưng sắp hóa thành tro bụi. Con gái của tôi đói rét e rằng chắc không sống được lâu nữa. Xin đại sư ban phát từ bi cứu lấy con gái tôi mang đi, nếu không sẽ bị dân làng phát hiện lúc đó không còn kịp nữa.

Lời của hồn ma vừa dứt thì trong bóng tối âm u có một đám người mặt mũi xám ngoét như ma đói, tay cầm song đao đầy tính hiếu sát đang tiến đến muốn ăn thịt bọn họ.

Thấy tình cảnh trước mắt như vậy, hồn ma liền giao con gái cho Đường Tam Tạng, sau đó hiện rõ nguyên hình và nói với đại sư.

- Đại sư! Đưa con gái tôi đi mau, cho dù hôm nay tan thành tro bụi tôi cũng phải giết hết đám súc sinh này.

Đương Tam Tạng ôm tiểu hài tử vào lòng, ánh mắt lộ vẻ thương tâm nói:

- Vô ích thôi, cô không cản được họ đâu, họ không thấy cô cô cũng đừng tăng thêm tội nghiệt. Cô không muốn đi đầu thai hay sao?

Nói xong Đường Tam Tạng ôm theo bé gái co chân chạy thật nhanh ra khỏi thị trấn ma quái. Bên trong chỉ còn tiếng hỗn chiến giữa hồn ma và đám yêu dân tàn ác. Đám yêu dân nào chịu để mất một con mồi trắng trẻo mập mạp đến như thế, nên một số cũng cấp tốc đuổi theo. Đường Tam Tạng chạy đến mỏi hết cả chân cũng không thoát khỏi đám yêu dân đói khát này.

Nhưng ông ta đã không phải chạy thêm nữa vì đã đến được nơi ấy, gặp được một đồ đệ vô cùng lợi hại của ông ta đó là Long.

Hóa ra Bạch Mã của Đường Tam Tạng không phải chỉ là thú cưỡi tầm thường, thân phận của nó vốn đặc biệt phi thường, Tiểu Bạch Long chính là hóa thân của rồng.

Nó vươn mình một cái hóa thành long hình, râu dài mắt đỏ uy vũ bất phàm.

Đường Tam Tạng thấy vậy liền nói:

- Tiểu Bạch đói chưa? Ta hóa duyên về rồi đây.

Bạch Long Mã ánh mắt rực sáng tinh quang nói với Đường Tam Tạng.

- Sư phụ! Dân trong trấn này đều là người sống?

Đường Tam Tạng giả vờ ngó lơ nói:

- Người sống ư? Ta nhìn không ra.

Vậy là đại sư đã ngầm ra lệnh cho Bạch Long Mã biến đám yêu dân đói khát này thành món điểm tâm của mình. Rõ thấy Đường Tam Tạng này cũng không nhân từ mù quáng như Đường Huyền Trang trong tác phẩm Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân.

Sư phụ ân oán phân minh lúc cần thiết cũng tuyệt đối không từ bi đến mức ngu xuẩn. Mặc cho Bạch Long Mã xử lý đám ác dân, Đường Tam Tạng ôm theo Tiểu Nha Đầu đứng tránh sang một bên, thì bất ngờ trên cành cây cao có một giọng nói truyền đến.

- Hòa thượng! Sao thiên vị Tiểu Bạch thế? Có đồ ngon khi nào đến lượt ta đây?

Đương Tam Tạng bàng quan đáp:

- Ta chỉ sợ mi lại đánh nát cả trời thôi.

Tôn Ngộ Không nhìn xuống sư phụ hỏi:

- Con nha đầu ngốc này định mang theo thật sao?

Đường Tam Tạng chỉ mỉm cười nói:

- Nha đầu ngốc sao?

Vậy là nhóm đại pháp sư Đường Tam Tạng từ nay đã lại có thêm một thành viên mới đó chính là tiểu nữ tử có số phận bất hạnh này. Đường Tam Tạng là người từ bi thì không nói làm gì, nhưng các đệ tử của ông ta đều là các đại yêu oai danh chấn động tam giới, mang theo một đứa nhỏ cũng chẳng rõ sẽ này sinh vấn đề gì hay không?

Nhất đâu là đại yêu Tôn Ngộ Không, yêu hầu này tính tình cổ quái lại hay nổi nóng bất thường, Đường Tam Tạng có lẽ đã biết trước được điều này nhưng đại sư vẫn chọn thu nhận cô bé. Có lẽ đại pháp sư đã biết cô bé sẽ sớm hòa nhập với nhóm của mình nhanh thôi.

Tiểu Nha Đầu được đặt lên lưng của Bạch Long Mã, bọn họ lại tiếp tục lên đường. Nhưng Đường Tam Tạng đã suy nghĩ đúng đắn, sư phụ hiểu rằng đại đệ tử Tôn Ngộ Không của mình tuy kiêu ngạo bất quần nhưng tuyệt đối không phải là một yêu quái không biết tốt xấu.

Hắn không những quan tâm đến bé gái mới được nhận về này, mà còn làm một việc mà ngay cả Đường Tam Tạng cũng cảm thấy bất ngờ. Đó là một lần nọ Tôn Ngộ Không liền đưa cho cô bé ăn một vật gì đó. Đường Tam Tạng tá hỏa vì không biết Tôn Ngộ Không đã đưa cho con bé ăn thứ gì.

Nhưng kỳ lạ thay khi vừa nuốt thứ mà Tôn Ngộ Không đưa cho thì tròng mắt của cô bé chợt có biến hóa, Tiểu Nha Đầu đã không hiểu vì lý do gì chợt có lại được thị giác, nó đã nhìn thấy được Đường Tam Tạng.

Hóa ra thứ mà Tôn Ngộ Không cho cô bé ăn chính là một viên tiên đan mà hắn đã trộm được từ chỗ của Thái Thượng Lão Quân trên thiên đình. Có thể thấy Tôn Ngộ Không là một đại yêu có tính cách rất độc đáo, mặc dù là kẻ bá đạo ngang tàng là thế nhưng trong lòng của hắn cũng có một trái tim nhân hậu.

Vậy là mắt của bé gái đã sáng trở lại và bọn họ đã tiếp tục lên đường, nhưng vấn đề đã phát sinh khi bé gái mấy ngày nay không được tắm rửa đã bốc mùi hôi khiến Tôn Ngộ Không chẳng thể nào chịu được.

Nhưng đây là một bé gái cho nên cả Tôn Ngộ Không và Đường Tam Tạng đều không phù hợp với việc tắm cho cô bé. Cuối cùng sau một hồi thương nghị họ cũng đã tìm ra được một ứng viên thích hợp để làm việc này.

Ứng viên mà hai thầy trò Đường Tam Tạng nghĩ đến không ai khác chính là Tiểu Bạch. Hóa ra Bạch Long Mã lại có thân phận là một long nữ, đây chính là tình tiết bất ngờ của câu chuyện này.

Bạch Long Mã hiện thân là một nữ tử xinh đẹp cùng tắm chung với Tiểu Nha Đầu, nhưng khi đó lại có hai tên lén nhìn trộm và hậu quả của việc chơi cái gì cũng ngu nhưng chơi ngu là giỏi nhất là phải làm món tráng miệng cho Tiểu Bạch Long mà thôi. Chỉ thấy Tiểu Bạch Long kêu Tiểu Nha Đầu hãy cùng nhau thi lặn xuống nước xem ai có thể nín thở lâu hơn. Lợi dụng lúc cô bé ngụp xuống thì Tiểu Bạch Long đã nhân cơ hội làm thịt hai tên nhìn lén xấu số trên bờ.

Sau khi tắm cho Tiểu Nha Đầu xong, đồng thời cũng có món ăn lót dạ thì Tiểu Bạch Long đã đem cô bé trở về cùng mọi người. Nhìn Tiểu Nha Đầu sạch sẽ lại vui vẻ ai cũng cảm thấy thật hạnh phúc. Chỉ Tôn Ngộ Không mới biết là vừa rồi Tiểu Bạch đã lại lén lút ăn vặt mà không gọi hắn thôi.