Chương 1: Pháp Sư Trừ Yêu

Câu chuyện xảy ra tại một đêm mưa gió tịch mịch, phong cảnh u ám quỷ dị, dưới cái bóng tối bao trùm hiện ra một căn nhà hoang sơ xác hắt ra từng ánh sáng le lói.

Chẳng biết trong căn nhà đổ nát này có chứa thứ đáng sợ gì, chỉ biết từ nơi đó toát lên một khí chất u ám bất tường.

Tại cánh cửa sờn màu loang lổ những vết sơn, bỗng nhiên có âm thanh quái lạ từ đâu đó cất lên, dưới cơn mưa tầm tã có một bóng người đẩy cửa bước vào. Một căn nhà hoang rùng rợn toát lên khí chất ma quái, một bóng người dáng vẻ uy nghi ánh mắt rực sáng toát lên khí chất bất phàm.

Người này đầu đội nón rơm cổ đeo một tràng phật châu, y phục nhuốm một chút mưa bụi lất phất, không sai y chính là một hòa thượng, một nhân vật rất có sức ảnh hưởng trong thời đại này. Một nhân vật mà chúng sinh về sau sẽ phải thán phục và thập phần ngưỡng mộ. Bởi bản lĩnh của y và trí tuệ của y tuyệt đối cao sâu phi thường, hơn tất cả y có lòng nhân từ và sự uy nghiêm mà bất cứ ai cũng phải thán phục.

Vậy vị đại hòa thượng này rốt cuộc là ai?

Chỉ thấy y vừa đẩy cửa bước vào bên trong căn nhà hoang, dưới ánh lửa bập bùng phản chiếu lên khuôn mặt nanh ác và hung tàn của những kẻ đang trú ngụ trong nơi tồi tàn và mục nát này.

Thấy có người bất ngờ đi vào cả bọn đều quay đầu nhìn lại với ánh mắt hung thần ác sát, chúng hỏi vị đại sư này đã khuya đến đây làm gì.

Chỉ thấy vị cao tăng kia khẽ nhếch một nụ cười bí ẩn sau đó nói:

- Có phải các vị trưa nay đã cướp một nữ tử lên núi?

Tên Lão Đại cầm đầu liền lạnh lùng đáp:

- Đại sư có phải thấy chuyện bất bình nên đến giải cứu cho nữ tử đó?

Vị cao tăng sắc diện uy nghiêm chỉ nhẹ nhàng trả lời.

- Không! Ta đến để cứu các vị.

Nực cười thật, đám người ở đây không nghi ngờ gì đều là đạo tặc, chúng có việc ác nào mà không dám làm, cứu những kẻ ác nhân này sao, vị đại sư kia chẳng phải là đang nói điều hết sức phi lý hay sao.

Tên Lão Đại liền lớn tiếng kêu tên Lão Thất, mau vào kiểm tra xem nữ tử mà chúng đã bắt xem có còn ở đó hay không.

Sau khi bọn chúng bước vào gian phòng có nhốt nữ tử kia thì xác nhận là vẫn còn ở đó.

Thế nhưng từ người của nữ tử này toát lên một luồng tà khí ngụy dị, từ trong bóng tối một đôi mắt xanh lè như ma quỷ phát ra tia nhìn ớn lạnh. Không sai nữ tử này thực chất chính là yêu quái.

Yêu nữ cũng cất tiếng nói đầy sắc lạnh:

- Đại sư! Ông đi đằng đông ta đi đằng tây, nước sông không phạm nước giếng, tại sao lại phá chuyện tốt của ta. Tưởng rằng ta sợ ông thật sao?

Nhìn thấy ánh mắt chứa đầy yêu khí rợn người, đám đạo tặc lập tức vung gươm xông tới nhắm hướng yêu nữ mà chém. Nhưng thật tiếc đây chính là thời khắc cuối cùng mà đám ác nhân này tồn tại trên đời.

Chỉ thấy bên trong góc tối, yêu quái choàng dậy với đôi quỷ trảo lăng lệ, chớp mắt miệng của nó phun ra một luồng yêu pháp cực mạnh giết chết đám đạo tặc trong phút trốc.

Chứng kiến toàn bộ tội ác man rợ trước mắt, nhưng vị đại hòa thượng kia không một chút nhíu mày mà bình tĩnh nói:

*

- Oán khí của kẻ uổng tử mượn xác của người chết để hành động, vì tránh ánh nắng mặt trời mà trốn ở góc tối uống máu ăn tim của người khác. Sức mạnh vô cùng trăm người khó địch, nhưng chỉ cần hóa giải oán khí là xác sống tự tan. Bần tăng nói đúng chứ?*

Yêu quái sau khi giết người ánh mắt hung ác nhìn vị đại sư mà nói:

- Đại sư! Quả nhiên hiểu biết sâu rộng, nhưng ông chỉ có một mình, có bản lĩnh độ hóa ta sao?

Nói đoạn yêu quái vung đôi trảo sắc xông tới, muốn xé xác vị hòa thượng này ra làm trăm mảnh.

Dù thế tới hung mãnh mang sát khí đoạt mạng, nhưng vị đại sư nọ lại không hề nao núng. Ông ta tự tin nói:

- Bần tăng có nói là bần tăng đi một mình sao?

Lời nói của vị đại sư kia vừa dứt thì từ trên cao một vật gì đó vô cùng nặng nề giáng xuống, mặc dù thân thủ của nữ yêu cực kỳ nhanh nhạy, thế nhưng vật đó chỉ với một kích duy nhất đã có thể lấy mạng của ả không một chút khó khăn.

Nhìn kỹ thứ đã lấy mạng của ả yêu quái chuyên ăn tim gan người khác là một cây bổng với hoa văn trạm trổ tinh xảo. Đồng thời truyền đến một giọng nói đầy quyết tuyệt.

- Lần nào cũng lải nhải với bọn kiến cỏ này làm gì?

Kẻ tới mắt vàng sáng trói, ra tay dứt khoát tuyệt không lưu tình, đó cũng chính là tính cách của hắn, hiên ngang, cao ngạo và quyết đoán. Một nhân vật có thực lực tuyệt thế, năm trăm năm trước từng đại náo thiên cung chấn động tam giới, cây thiết trụ vừa một kích đã giết chết yêu nữ kia không phải là pháp bảo tầm thường. Đó chính là Định Hải Thần Trâm trong truyền thuyết Đông Hải Long Cung.

Dựa vào binh khí trên tay của hắn cùng với sự cương quyết ngang tàng, không khó để nhận ra kẻ này chính là đại yêu từng khiến cho trời đất nghiêng ngả năm trăm trước Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.

Vậy thì vị đại sư tướng mạo tuấn tú, anh khí thập túc kia chẳng phải ai khác chính là đại pháp sư Đường Tam Tạng.

Tôn Ngộ Không đã hiển lộ thân thủ bất phàm của hắn, sư phụ của y vốn đã biết được kết cục của nạn nhân. Ông ta bèn chậm rãi quay người bỏ đi.

Tôn Ngộ Không ngạo nghễ thân mang chiến giáp, ẩn hiện trong làn khói mờ ảo, toát lên khí thế của một đại yêu bá đạo.

Hắn hỏi Đường Tam Tạng đối với bọn cướp này nên xử trí thế nào đây, sư phụ của hắn nói:

*

- Đi thôi! Thấy đủ là được rồi?*

Trước khi rời khỏi ngôi nhà hoang đầy chướng khí, Đường Tam Tạng không quên nói thêm một câu với đại đệ tử của mình:

- Mi từ trên cao giáng xuống như thế có phải là hơi quá đáng không? Lần sau đừng làm ta giật mình như thế nữa.

Tôn Ngộ Không lạnh lùng nói:

- Mặc ông.

Đại yêu hiển thế ánh mắt đầy man dại, lưng khoác trường bào tay cầm Như Ý Kim Cô Bổng, câu chuyện Tây Du, về thầy trò Đường Tam Tạng bắt đầu mở ra từ đây.