Nhìn ra phía xa xa kia bình minh cũng vừa ló dạng, Trần Duyên yêu chiều vuốt ve ngọc thể không tỳ vết của nàng. Từng li từng tí trên người nàng dường như sinh ra chỉ để thỏa mãn chủ nhân. Dù Trần Duyên dù có cố tình tra xét kĩ càng nhưng lại hoàn toàn chào thua. Không thể nào tìm thấy nơi nào khiến có thề làm cho hắn cảm thấy bất mãn.
Nhan sắc tuyệt mĩ mà bất kì nữ nhân nào trên nhân gian cũng đều phải ganh ghét. Mái tóc đen óng mượt trãi dài tựa như dòng suối nhẹ nhàng, êm diệu. Cái cổ cao cao, bờ vai thon gầy, tất cả chỉ để tô điểm cho cặp đại hung vật căng đầy nhựa sống trước ngực.
Cự nhũ hoàn mĩ tròn lẵng dù cho hắn có điên cuồng chơi đùa cũng không giảm đi vẻ tuyệt sắc ban đầu, đính trên đó là hai hạt đậu màu hồng phấn mà Trần Duyên chỉ cần chạm khẽ vào thôi liền đã không ngần ngại mà kiên đỉnh lên như muốn khiêu khích hắn.
Bụng nhỏ trơn tuột cùng eo thon trắng ngần của nàng khiến bàn tay xấu xa của hắn cứ tham mê xoa nắn mãi không thôi. Xuống một chút nữa lại càng lại bộ vị chết người, đồn bộ căng đầy kia đã hoàn toàn đỏ ứng mà nguyên nhân cũng bởi vì Trần đại sắc lang không biết thương hoa tiết ngọc từng trảo từng trảo liên tục hành hạ khiến nàng như muốn chết đi sống lại.
Bộ vị khiến nam nhân tham luyến nhất không ngoài “mê động”, nơi thần bí nhất của nữ nhân. Nếu nói cả người nàng đều là bảo thì hạ thể chính là “chung cực chi bảo”.
Không chỉ hình thái tuyệt mĩ, “mê động” lại trắng hồng khó tin dù hắn có hành hạ nàng chết đi sống lại thì nơi đó không hề ảm đạm đi chút nào. Trần Duyên tả hữu vuốt ve mĩ cước dài đằng đẵng, hữu thủ tiếc thương xoa nhẹ nơi mép động đã đỏ ửng.
-Thảo nhi, chủ nhân có khiến nàng cảm thấy khó chịu hay không?
Hạ Thảo vô cùng hưởng thụ khoái cảm được chủ nhân chạm vào da thịt. Nàng không kiềm được khoái cảm mà khẽ nấc lên dâm mị. Sau nhiều lần lên đỉnh vu thiên nàng tuy có được tiên thể thần lực vô biên nhưng cũng không thể quá phóng túng.
Kẻ thu được lợi ích lớn nhất không ngoài ai khác, Trần Duyên nhất thủ cảm thụ da thịt non mềm từ kiên đỉnh săn chắc của Hạ Thảo vừa cảm nhận nguyên khí trong người của hắn đã hoàn toàn biến đổi. Không còn một chút giấu vết nào của mộc hệ nguyên khí trước đây. Thứ huyền ảo đang mạnh mẽ tung hoành trong kinh mạch kia lại vô sắc vô hình.
Điều này không khỏi khiến cho Trần Duyên chấn kinh. Hắn cùng chúng nữ tình chàng ý thiếp ngày đêm hoang dại trên trăm năm nhưng lại không thể nào so bì với thu hoạch một đêm vừa rồi.
-Vô Hình nguyên khí đã được chuyển đổi mười thành, sau này cùng các nàng tu luyện nguyên khí hẳn sẽ nồng đậm hơn trước gấp bội a.
Sờ vào nơi từng xuất hiện ấn ký lô đỉnh trên người nàng Trần Duyên không khỏi liên tưởng đến diệu dụng của thứ này.
Trần Duyên vẫn còn đang mãi trầm tư thì Hạ Thảo mắt phượng một vòng đảo quanh không ít nữ nhân ai ai cũng là mĩ nhân tuyệt sắc đều dùng ánh mắt hoang hỉ cùng ngưỡng mộ nhìn tới. Nàng bất giác dừng lại trên người Kim Liên, một cảm giác quen thuộc không lời nào diễn tả được.
Trần Duyên nhận thấy sắc mặt của nàng liền hiểu ra vài phần. Đánh mắt ra hiệu, Kim Liên diễm phụ ngầm hiểu bước lên trước ánh mắt hâm mộ của chúng tỉ muội. Nàng nội y xốc xếch để lộ gần như toàn bộ song phong căng tràn, bên dưới tiểu khố mỏng manh đã ướt đẫm từ lâu. Kim Liên thuần thục bước ra mỗi bước đều khêu dậy nam nhân dục vọng.
Hành lễ, Kim Liên biết tướng công yêu thích nhất là nữ nhân biết nghe lời. Nàng bỏ ra không ít công sức bày ra dù chỉ là cử chỉ nhỏ nhất tất cả chỉ vì để hắn cao hứng. Quỳ xuống bên cạnh, Kim Liên hướng Hạ Thảo mỉm cười.
Hắn vô cùng hài lòng trước cử chỉ thập phần dâm mĩ này của nàng, không ngần ngại nắm lấy tay đãng phụ kéo vào lòng mình. Đối với Hạ Thảo không tiếc lời kể lại sự hi sinh cao cả của Kim Liên tất cả đều vì một lòng lo lắng cho nàng.
-Thì ra đây là nguyên nhân mà thiếp lại cảm nhận được từ trên người…
-Hạ Thảo muội muội hãy gọi ta Liên tỉ như trước đây đi.
Kim Liên không khác gì một vị tỉ tỉ hiền từ cầm lên Hạ Thảo tay ngọc nói ra từng lời ấm áp.
-Ân, Liên tỉ…
Tuy còn chút ngượng ngùng nhưng Tú Hạ Thảo dưới tình cảnh hoàn toàn bị lau sạch kí ức dần đã trở nên thích ứng với hoàn cảnh hiện tại. Nàng không hề sinh ra địch ý với Kim Liên hay các tỉ muội khác khiến Trần Duyên không khỏi nhẹ lòng.
Nàng khẽ rụt tay lại, dưới ánh mắt rung động của mọi người Hạ Thảo từ hư không diễn hóa ra một đóa hồng liên quen thuộc.
-Huyền Vũ Hồng Liên!!! Là pháp bảo của ta!?
Kim Liên kinh nghi nhìn tới đóa liên hoa lơ lững trước mắt. Huyền Vũ Hồng Liên vốn là pháp bảo đặc thù được chính tay tướng công không tiếc rẽ nguyên khí luyện chế trao cho nàng mục đích áp chế trong người dâm khí. Từ lấu vốn đã thấm nhuần nguyên khí của nàng không thể nhầm lẫn.
-Nhưng mà khí tức này… không phải của trăm năm Huyền Vũ Hồng Liên.
Nhìn thấy Kim Liên còn ngập ngừng, Hạ Thảo lại một lần nữa khẽ búng tay. Huyền Vũ Hồng Liên chầm chậm trôi về phía Kim Liên rồi dung nhập vào nội thể của nàng. Từ đó xác nhận Kim Liên không hề nhầm lẫn.
-Cảnh giới của thiếp… đột phá!!!
Chỉ trong tức khắc nàng liên tiếp đột phá ba cảnh giới trở thành Trúc Cơ lục tầng hàng thật giá thật. Kim Liên không giấu được nổi hưng phấn, pháp lực trong người nàng gia tăng bội phần. Bước qua khảm môn Trúc Cơ trung kì vậy mà dễ dàng tựa như nước chảy mây trôi, một lần bỏ qua trăm năm khổ công tu luyện.
-Liên tỉ, muội tài sức hạn hẹp không thể khiến tỉ thoát thai hoán cốt…
-Muội sao lại tự trách mình. Muội nhìn đi, tướng công đã từng vì chúng ta xuất thân không sạch sẽ mà sinh lòng ghét bỏ chưa?
Kim Liên xuất thân từ Hợp Hoang Môn nàng hiểu hơn ai hết diễn cảnh đen tối mà vô số nữ tu gặp phải. Song tu nói cho hoa mĩ nhưng thực chất bọn người kia tu luyện thứ công pháp Thái Âm, Thái Dương tức là một trong hai phải biến thành vật đại bổ cho kẻ còn lại mà nữ tu rơi vào thảm cảnh thân tử đạo tiêu lại nhiều vô số.
Trần Duyên thu nhận nữ nhận không màng xuất thân, không để tâm đến hai chữ “tiết hạnh”. Bất kể trước kia nàng có là tàn hoa bại liễu đều được hắn dùng vô hạn ái tình mà trân quý. Đó chính là nguyên do mà hơn mười vị mĩ thê này đều nhất tâm một dạ đi theo. Bao phủ bên ngoài là bản tính chăn hoa thành thói thì bên trong tâm khảm hắn đủ bao la, đủ rộng lớn để bao dung toàn bộ các nàng.
Kim Liên lắc đầu cười nhẹ. Nàng tuy vẫn còn chưa thoát khỏi tâm trạng hưng phấn khi đột phá tu vi những vẫn không quên đối tướng công hầu hạ. Yêu kiều níu lấy Hạ Thảo tay ngọc, nàng muốn dùng hành động chân thật nhất muốn để Hạ Thảo biết chỉ cần là nữ nhân của Trần Duyên hắn sẽ không bao giờ bỏ rơi các nàng.
Chứng kiến vị tỉ tỉ hiền thục nói năng yêu chìu lại dám trước mặt nhiều người phủ phục dưới đất dâng hiến miệng thơm hầu hạ chủ nhân khiến nàng không khỏi rung động. Hạ Thảo tâm trí như được đánh thức ánh mắt càng lúc càng nhu hòa nhìn khắp các nữ nhân kia. Nàng nhu cốt không xương hướng Ngọc Ánh các nàng nhẹ nhàng phe phẩy, còn riêng mình vén lên lọn tóc mai cúi người cùng tỉ tỉ Kim Liên hoan hỉ trên từng tấc cự long mà phục thị.
Mười ba vị kiều thê cuối cùng đã đạt tới giới hạn, lần lượt thoát xuống ngọc bào, mũi chân nhu nhuyễn bước lên cùng sà vào người hắn.