Tình thế biến đổi trong phút chốc, Di Giai thoái lui để lại hai tên nam nhân kia thỏa sức chém giết. Nàng tinh mục chợt mở lớn, tinh tường nhận ra phía bên kia yêu thú thập phần hỗn loạn. Mặc dù thần thức không thể dò xét ở phương viên xa như vậy nhưng trời sinh cùng yêu thú mẫn cảm nên nàng nhận thấy nguy hiểm sắp cận kề.
-Tiêu sư huynh sẽ không thích kẻ khác xen vào trận chiến của hắn, nhưng tình thế này ta thật không thể quản nhiều như vậy. Nơi đó có không ít nhị cấp yêu thú hoảng loạn, dị tượng này chỉ có thể là tồn tại hùng mạnh nào đó xuất hiện mà thôi.
Nàng phi người xuống chiến trường, nhận thấy nơi đây vẫn chưa xuất hiện dấu tích Di Giai cũng thở phào nhẹ nhõm.
-Sư huynh, huynh vẫn còn chưa dạy dỗ cho hắn một bài học đi?
-Hà hà ta cũng rất muốn a. Chỉ là Trần đạo hữu có mấy lời muốn nói nên…
Tiêu Tu Kiệt ngượng ngùng cười trừ.
-Chưa đánh lại càng tốt, chúng ta mau chạy thôi. Phía Tây có điều gì đó không ổn, nếu còn ngoan cố ở lại đây ta e rằng chúng ta sẽ gặp phải bất trắc.
-Di Giai, muội có nhầm lẫn gì chăng? Phía Tây là nơi chúng ta đuổi tới, trên đường không xuất hiện nguy hiểm nào đáng nói a.
Di Giai mắt phượng trừng hắn, Tiêu Tu Kiệt quả nhiên bị nữ nàng áp chế đành phải xấu hổ cúi gầm mặt. Phong phạm đại nhân vật ban nãy đều tan biến, Hắc Huyền Vũ cũng cảm thấy chủ nhân đáng thương không khỏi kêu lên từng tiếng an ủi hắn.
-Còn ngươi nữa, nợ nần lần này ta rộng lượng cho qua. Phúc khí cho ngươi là Tiểu Thanh không có thương thế nghiêm trọng, nếu muốn còn giữ cái mạng nhỏ này thì cũng nhanh chóng chạy đi.
-Chạy? E rằng đã qua muộn rồi…
Trần Duyên đặt ngón tay lên thân cây gần đó, pháp quyết Hóa Mộc Quyết khiến da dẽ của hắn như hòa làm một với cây cỏ xung quanh. Trên từng chiếc lá, từng ngọn cỏ như thể khắp nơi đều là tai mắt của hắn.
-Chậm? Ý ngươi là gì?
Thu lại pháp quyết, Trần Duyên nghiêm nghị nhìn qua hai người.
-Dù không thể khẳng định nhưng chín phần phía Tây xuất hiện một cổ khí thể hùng mạnh vô cùng. Với tốc độ này dù Thanh Phong Ưng có xuất toàn lực, nội trong một canh giờ chúng ta sẽ bị thứ kia đuổi kịp.
Trần Duyên lắc đầu, lúc này hắn có một chút hối hận vì đã dây dưa ở đây quá lâu.
-Nếu đã như vậy ta sẽ quyết tử chiến tới cùng, Di Giai sư muội, muội cứ yên tâm. Ta dù có chết cũng không để yêu vật đó làm thương tổn tới muội đâu.
Tiêu Tu Kiệt chiến khí lan tràn, Vạn Thú Tông đệ tử suy nghĩ quả nhiên đơn thuần a. Không thể chạy thoát thì ở lại tử chiến, thâm tình giữa hắn cùng Di Giai quả nhiên thâm sâu như lời đồn. Hắn không chút nhíu mày liền đứng ra giúp nàng chặn hậu, không tiếc rẻ tính mạng để nàng trốn thoát.
-Tu Kiệt… huynh…
-Ha ha ha Vạn Thú Tông người không hỗ danh là thế lực kiêu hùng, Tiêu đạo hữu đã không màng sống chết thì Trần Duyên này làm sao còn mặt mũi để đào mạng đây.
Trần Duyên càng lúc càng thưởng thức Tiêu Tu Kiệt tính khí, quả thật nếu xuất toàn lực Trần Duyên sẽ có cơ may thoát hiểm. Nhưng phải chừng mắt nhìn thấy tên họ Tiêu này vẫn lạc không phải là quá đáng tiếc sao. Từ trên đầu Tiểu Khâu nhảy xuống, mặt đất nức toác khiến cho Di Giai phải kinh ngạc. Vận dụng Khô Mộc Đại Pháp, từ trên người Trần Duyên tỏa ra khí thể đỉnh sơn lập địa không hề thua kém Tiêu Tu Kiệt nổi danh luyện thể.
-Hừ, hai người các ngươi cho rằng ta là nữ nhi chân yếu tay mềm? Di Giai ta đây không cần nam nhân các ngươi bảo hộ.
Di Giai trễm trệ trên bài danh thứ 95 không phải hoàn toàn nhờ vào Thanh Phong Ưng, thật ra đầu yêu ưng kia quả thật có tiềm năng rất lớn được nàng trọng điểm bồi dưỡng. Nhưng cũng như Tiêu Tu Kiệt có Hắc Huyền Vũ, Di Giai không hề kém cạnh triệu hồi ra Hỏa Lạc Ưng khiến cho một vùng trời đều bị bao phủ bởi hỏa diễm.
-Nhị cấp viên mãn, đỉnh giai yêu thú Hỏa Lạc Ưng!!!
Trần Duyên không khỏi ngây ngốc, nếu nàng từ đầu triệu ra thứ yêu thú kinh hãi thế tục này. Nếu hắn muốn đánh bại nàng e rằng cũng phải lấy tính mạng để bù vào đi.
-Tiếc rằng huyết mạch nhỏ yếu, đầu tiểu ưng này đã tới giới hạn cực điểm e rằng nữa bước cũng không thể tiến xa a.
Chu lão lắc đầu thất vọng, khác với nhân loại. Yêu thú từ khi mới chào đời vốn đã được thiên thượng ban phát một số mệnh không thể nào thay đổi, một thứ số mệnh đã đính chặt lấy tiền đồ của bọn chúng. Không sai, thiên phú của yêu thú hoàn toàn dựa vào huyết mạch của chúng. Mà đầu Hỏa Lạc Ưng này đã đột phá tới giới hạn cuối cùng…
-Thảo nào Di Giai lại nóng lòng bồi dưỡng đầu Thanh Phong Ưng kia tới vậy. E rằng trong những năm tới, khi nàng đột phá Kim Đan đầu Hỏa Lạc Ưng từng khiến nàng vang danh thiên hạ này lại trở thành thứ gông cùm xiềng xích chính thực lực của nàng.
Nếu như yêu thú, linh trùng đột phá trở nên quá mạnh mẽ kết cục sẽ phản phệ chính chủ nhân của chúng. Mặc khác cũng không hiếm tình trạng trái ngược mà chinh Di Giai lại mắc phải. Thực lực của tu sĩ cùng yêu thú phải được giữ lại trong một khoảng cách huyền diệu, đủ để mối rằng buộc này không phải đi đến tình trạng bị tổn hại.
-Trần đạo hữu, ta cho rằng đầu Địa Long Trùng này hình thể quá lớn. Không thích hợp quần chiến, thậm chí còn cản trở chúng ta phát động chiêu thức.
Tiêu Tu Kiệt hảo ý nhắc nhở.
-Được! Ta cũng có suy nghĩ này.
-Tiểu tử khoan đã, đầu yêu thú sắp tới kia vô cùng nguy hiểm. Nếu cứ để mặc như vậy thì ngươi rất ít khả năng sống sót. Giao Tiểu Khâu cho lão phu, ít nhất sẽ khiến các ngươi tăng thêm ba phần toàn mạng.
Hiếm hoi Chu lão chủ động ra tay, Trần Duyên kinh hỉ không thôi. Không nói nữa lời liền truyền lệnh cho Tiểu Khâu theo sau Chu lão, cả nhục thể khủng bố đào sâu xuống lòng đất.
-Trần Duyên, ngươi ý này là muốn gì?
-Ha ha ha chỉ là làm một chút phòng bị mà thôi. Hai vị, bần đạo muốn ra tay a.
Trần Duyên mỉm cười trước cái trừng mắt của nàng. Triệu ra Loa Trùng Ốc, Tiểu Mập Mạp trên vai Trần Duyên thuần thục khống chế hàng vạn Phệ Huyết Trùng thiết lập vô số trận pháp. Tiêu Tu Kiệt cùng Di Giai không khỏi trợn tròn mắt, Luyện Trận Sư tuy ít ỏi nhưng tại Vạn Thú Tông cũng xuất hiện không ít. Nhưng hàng trăm thậm chí là hàng ngàn pháp trận được thiết lập gần như đồng thời… cảnh tượng hoành tráng này tựa như có hàng trăm Luyện Trận Sư cùng ra tay vậy.
-Ta cảm nhận một luồng uy áp đang tới rất gần, chỉ còn cách chúng ta chưa tới trăm bước chân…còn ba mươi bước chân… hai mươi… mười…
-Hắc Huyền Vũ. Thổ Nguyên Thành.
Tiêu Tu Kiệt dựa vào lịch luyện sinh tử cảm nhận được mối nguy hiểm cực độ đang lao ra từ rừng cây liền nhanh chóng hạ lệnh cho bổn mạng yêu thú Hắc Huyền Vũ xuất thủ. Vạn năm Hắc Huyền Vũ cự thân to lớn, trên lưng cõng theo ao sen, tứ chi không thua kém gì cột đình. Một cái dậm chân khiến cho mặt đất nứt toát, từ dưới đất ngoi lên là vô số bức tường làm từ đất đá che chắn ba người ở phía sau.
Xoẹt… xoẹt… từng tia phong đao sắc bén nhẹ nhàng đốn ngã không thể đếm hết những cây cổ thụ, để lại phía sau một cảnh hoang tàn. Tới cả Thổ Nguyên Thành cũng không ngoại lệ, “gió lớn đến mấy cũng phải thua tường thành” nhưng đứng trước ngọn phong đao kia, tường thành được Hắc Huyền Vũ dựng lên yếu ớt không thể chống đỡ nổi.
-Không được rồi, ta không thể chống đỡ nhiều hơn được nữa.
-Tiêu đạo hữu, để việc phía sau này giao cho bần đạo. Trùng Noãn.
Đệ nhất tuyệt kĩ phòng thủ của Trần Duyên được hắn không keo kiệt mà lập tức thi triễn dựng thành ba khối trùng noãn bao bọc lấy cả ba người vào bên trong.
-Cuối cùng cũng chịu dừng lại, lần này phải đa tạ Trần đạo hữu rồi.
Nhìn thấy thổ thành mà hắn lấy làm kiêu ngạo trở thành bình địa, Tiêu Tu Kiệt không khỏi hít một hơi lãnh khí xoay qua hướng Trần Duyên cảm tạ.
-Ha ha ha Tiêu đạo hữu quá lời, nếu không phải bị Thổ Nguyên Thành làm cho suy yếu bần đạo cũng không dám tin tưởng nhẹ nhàng chống đỡ như vậy a.
Phong mang đã tản đi, chỉ ngăn chặn đợt công kích đầu tiên đã khiến ba người không khỏi có chút chật vật. Hiện lên dưới đống hoang phế, một đầu yêu thú nhỏ bé, nữa giống miêu lại nữa giống lão thử. Lớp lông mao trắng như tuyết, song mục sắc bén của kẻ săn mồi đang nhìn chằm chằm vào họ. Có điều thứ khiến bọn người Trần Duyên phải e ngại lại nằm ở đuôi của đầu yêu thú này, tựa như một lưỡi liềm được gắn vào phía sau.
-Trảm Nguyệt Yêu Điêu… mà còn là yêu thú nữa bước đột phá trở thành tam cấp yêu thú.
Di Giai kinh hãi hét lên. Trảm Nguyệt Yêu Điêu là yêu thú tới từ điêu tộc viễn cỗ, có huyết mạch cực cao. Nếu đem so với Hỏa Lạc Ưng của nàng có khác nào đem hoàng kim đặt cùng đá cuội, sự chênh lệch này chỉ có thể dùng vực thẫm cùng trời cao mang ra so sánh.