Áp lực từ hai kẻ kia mang tới khiến Trần Duyên thu lại vẻ đùa cợt, pháp lực lay động trong không khí này chỉ có Trúc Cơ hậu kì mới có thể làm ra. Xuất thân của chúng lại từ Tứ Đại Ma Tông, Trần Duyên không dám khinh thường.
-Nhị vị đạo hữu, bần đạo với các ngươi nước sông không phạm nước giếng. Nếu hai vị không cho bần đạo một câu trả lời thỏa đáng… đừng trách Trần Duyên này không niệm tình minh hữu, áp giải hai vị mang về Ma Kiếm Tông định tội.
Sinh ra kiên kị nhưng không có nghĩa là Trần Duyên hắn sợ hãi, bọn chúng trong tâm luôn mang theo sự ưu việt so với kẻ khác. Một phần vì nội tình nồng hậu từ tông môn, phần khác lại được sản sinh từ thực lực tuyệt đối nỗi trội so với đồng cấp.
Đáng tiếc thay người bọn hắn đụng vào lại là Trần Duyên, một chút cảm giác ưu việt đó làm sao có thể đánh đồng với kẻ đã đãn sinh ra Cường Giả Chi Tâm đây. Số lượng người có thể đánh thức loại tâm tính này thật sự chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng không kẻ nào dám tỏ ra nghi ngờ hay chỉ trích những kẻ đó kiêu ngạo. Bởi vì hiện nay vẫn còn một kẻ nắm giữ Cường Giả Chi Tâm đồng thời cũng là người nắm giữ thực lực đệ nhất thiên hạ, tông chủ Ma Kiếm Tông, Thiên Đạo Tán Chân Nhân.
Tiểu Kim vốn là linh trùng đã kí kết khế ước với hắn nên cũng cảm nhận được chiến ý bao thiên của chủ nhân. Linh trùng từ trong miệng máu vươn ra đôi càng còn lớn hơn thân người, thanh âm hô hấp tựa như tiếng trống, chỉ cần Trần Duyên khẽ ra lệnh cũng chính là lúc một trường huyết chiến diễn ra.
-Ngươi là Trần Duyên đại đệ tử của Phong Ma Chân Nhân?
Nam nhân thiết hãn thần sắc bất ngờ, kiềm lấy sư muội gặng hỏi.
-Không sai, bần đạo đi không đổi tên ngồi không đổi họ. Tứ trưởng lão Ma Kiếm Tông chỉ có một mình Trần Duyên này là đệ tử.
Xác nhận được Trần Duyên danh tính, nam nhân không khỏi thần sắc phức tạp. Âm mưu muốn vì sư muội ra tay dạy dỗ kẻ kia đã giảm đi phân nữa, ý định thoái lui dần xuất hiện trong đầu.
-Thì ra Trần Duyên là ngươi, bản cô nương còn tưởng rằng ngươi thật sự là ác ma ba đầu sáu tay đi? Bọn người Chính Phái kia lại thất thủ trước một kẻ tầm thường như vậy quả thật khiến chúng ta nhẹ lòng a.
Di Giai còn sợ rằng chưa đủ loạn, nàng hay tay chống eo thon khịt mũi khinh thường. Mĩ nhân từ đầu đã nhận ra Trần Duyên tu vi thật không ra gì, thậm chí ngay cả Trúc Cơ hậu kì còn chưa đột phá. Đối với hạng người tu vi yếu kém này e rằng không thể chống lại một đầu ngón tay của nàng.
-Di Giai? Đạo hữu là Phong Điêu Ma Nữ Di Giai xếp hạng 91 trên Danh Bá Chi Bảng. Vậy là đầu Thanh Phong Yêu Ưng kia là yêu thú của ngươi.
-Xem như ngươi không phải hạng cô lậu quả văn, biết được danh tính của bản cô nương còn không bó tay chịu trói tránh phải nhận nỗi đau thể xác.
Nàng dương dương tự đắc, quả nhiên tại Vạn Thú Tông muốn gió được gió muốn mưa được mưa đã quen sớm đã không để kẻ khác vào mắt.
-Bần đạo danh tự Tiêu Tu Kiệt, nghe danh Trần đạo hữu đã lâu sớm đã có lòng ngưỡng mộ.
-Tiêu Tu Kiệt bài danh thứ 80… thiên hạ đồn đại hai người này tình như thủ túc, thậm chí còn được cao tầng Vạn Thú Tông định hôn ước. Bọn chúng quả thật muốn ra tay e rằng ta phải liều mạng a.
Trần Duyên điều động pháp lực cuồn cuộn trong nội thể, phía trước hắn là hai tên yêu nghiệt có thực lực không thể lường trước. Chỉ cần sẫy chân nữa bước kết cục làm mồi cho yêu thú là điều khó tránh khỏi.
-Ha ha ha nhìn dáng vẻ của ngươi bây giờ… khi biết danh tính của bọn ta quả thật Di Giai này hiếu kì không biết làm sao để ngươi có thể áp giải chúng ta đây?
Trần Duyên thì sao chứ, danh tiếng của hắn gần đây quá thịnh. Thậm chí truyền kì một tu sĩ Trúc Cơ có thể đào mạng dưới tay hai đại tu sĩ Kim Đan ngay cả tiểu tử vừa nhập môn cũng có khả năng kể lại rành mạch không sót chữ nào. Nàng thân là thiên tài đệ tử nội tâm mười phần không phục, không chỉ riêng Di Giai, rất nhiều kẻ đều cho rằng truyền kì của kẻ vô danh kia chỉ đơn thuần là bị thổi phồng quá mức.
-Di Giai sư muội, chuyện đâu còn có đó. Trần đạo hữu dù sao cũng là Phong Ma Chân Nhân thân truyền đệ tử, chúng ta ỷ lớn hiếp nhỏ sẽ khiến thiên hạ chê cười.
Tiêu Tu Kiệt tuy ngoài miệng ngăn cản nhưng trong lời nói cũng sớm khinh thường Trần Duyên thực lực nhỏ yếu. Đối với thiên tài bọn hắn, từ trong thâm tâm sớm đã sinh ra suy nghĩ bài xích những kẻ “cáo mượn oai hùm”. Mà Trần Duyên lại tiêu biểu cho điều đó, hậu viện hoành tráng, được tiền bối cứu về một mạng lại đi khắp nơi rêu rao.
-Ha ha ha nhị vị hiểu lầm a. Bần đạo ban đầu quả thật có tâm ý muốn mời hai vị ghé qua Ma Kiếm Tông cùng nhau “đàm luận”. Lão thiên thật không chiều lòng người, bần đạo chỉ đành để nhị vị thiên tài đệ tử… chôn vùi tại đây thôi.
Trần Duyên dứt lời, Tiêu Tu Kiệt cùng Di Giai thần sắc chuyển biến. Thân pháp nhanh như cắt phóng ra phía sau. Nơi bọn họ đứng khi nãy đã trở thành bình địa, từ dưới đất một cái hố đen từ trong đó nhô ra vô số gai nhọn sắc bén đâm qua nền đất cứng phóng thẳng lên trời cao.
-Đó… đó là yêu vật gì, tên tu sĩ họ Trần kia không thể nào khống chế đầu sinh linh khủng bố này ư?!
Di Giai biến sắc, nàng rút ra pháp kiếm hoành trước ngực. Áp lực từ người Tiểu Khâu tỏa ra đã làm nàng sinh lòng kiên kị.
Tiểu Khâu giờ đây chiến lực đã sánh ngang với Giáp đẵng yêu thú, thực lực chân chính đã có thể cùng Thanh Phong Ưng của Di Giai cứng đối cứng. Cổ trùng khí tức mạnh mẽ gào hét làm cho phương viên hơn mười dặm không có bất kì đầu yêu thú nào dám bén mãn lại gần.
-Địa Long Khâu!!! Thứ linh trùng hãn hữu này không phải đã tuyệt tích rồi sao? Mấy vạn năm qua chưa từng có ghi chép đầu hung trùng này tái khởi, không ngờ vận may nghịch thiên này lại tới trên đầu hắn.
Trần Duyên kinh ngạc nhìn qua nam nhân, từ lúc có được Tiểu Khâu ngoài Chu lão ra chưa hề có kẻ nào nhìn ra lai lịch Địa Long Khâu thần bí. Không hỗ là đệ nhất khống thú tông môn, ánh mắt quả nhiên cũng cao hơn người thường một bậc.
-Ha ha ha Trần Duyên đạo hữu, những lời vừa rồi Tiêu Tu Kiệt ta mạn phép rút lại. Đời này nếu được cùng Địa Long Khâu quyết chiến một trận đã không còn gì hối tiếc.
-Ra đây đi Hắc Huyền Vũ, huynh đệ ta phải chiến một trận cho thống khoái.
Tiêu Tu Kiệt ngay tức khắc ném toàn bộ ý định khinh khi ra khỏi đầu, bởi vì Trần Duyên quả thực không phải hạng người hữu danh vô thực. Yêu thú hùng mạnh luôn có tính khí rất cao, dù có bị cường đại tu sĩ áp chế nhưng không có được bản thân bọn chúng tán thành thì khó lòng có thể tùy tâm chưởng khống. Nhìn thấy Trần Duyên có thể thư thả độc bộ đứng trên đỉnh đầu mà yêu trùng không hề phản kháng, chứng tỏ rằng hung trùng thật sự quy phục trước hắn.
-Hắc Huyền Vũ? Không! Đây là vạn năm Hắc Huyền Vũ…
Trần Duyên hưng phấn hét lên. Hắn không thể kiềm nén xúc động đang trào dâng trong lòng ngực, không phải bởi vì tham niệm với cường đại yêu thú. Thứ mà Trần Duyên ngày đêm mong mỏi, hắn đã bỏ ra vô số linh thạch khắp nơi để tìm kiếm tung tích. Ngay cả Trịnh tổng quản tại Vẫn Ngọc Tháp cũng phải lắc đầu chào thua, thứ hắn muốn tìm thật sự quá lạ kì, trước nay chưa từng nghe qua kẻ nào tìm thấy, nếu như thật sự có vứt trước mặt e rằng cũng không kẻ nào lười nhặt lên.
-Tiêu đạo hữu, bần đạo có một khẩn cầu, mong đạo hữu chấp nhận.
-Trần đạo hữu không cần phải trịnh trọng như vậy, Tiêu Tu Kiệt ta làm người xưa nay vốn không thích lễ nghi rườm rà, có rắm gì mau phóng.
Vạn Thú Tông người đều là những kẻ thô lỗ, bọn chúng cả đời cùng yêu thú sinh hoạt nên tính cách nóng như lửa. Chỉ cần nữa lời không hợp liền muốn liều mạng, thủ đoạn lại thập phần tàn bạo. Có điều Vạn Thú Tông đệ tử đều lấy nghĩa khí làm đầu, sùng bái cường giả. Khác với Ma Huyết Tông lấy giết người làm tiêu khiển, Vạn Thú Tông xem ra vẫn được chúng tu sĩ hân hoang đón tiếp. Cũng vì nguyên nhân đó mà Ma Kiếm Tông mới cùng Vạn Huyết Tông kết minh hữu, dù có vạn năm trôi qua, nhiều đời tông chủ, mối liên kết này chưa bao giờ phai nhạt.