Chương 276: Ganh ghét sinh oán hận.

Hộc…hộc…hộc…

Trên tay xiết chặt đoản đao vẫn còn vươn lại vết máu, thân ảnh nam nhân thập phần chật vật cuối người cực thấp làn mò qua những tán cây. Hôm nay hắn đã không dưới ba lần đụng độ dã thú, so với nhân loại thông thường bọn súc sinh kia trời sinh khí lực vốn đã mạnh mẽ hơn không ít. Nhưng hắn vẫn có thể toàn mạng rời đi, trong đó một đầu hắc hùng thậm chí đã bỏ mạng.

-Hộc…hộc…không ngờ Lao Lĩnh ta lại có ngày rơi vào hoàng cảnh tang thương này.

Khẽ vuốt đám tóc rối bời, lộ ra dung nhan không phỉa ai xa lạ, kẻ đó chính là Lao Lĩnh, hắn đã ba ngày ba đêm không ngơi nghĩ xâm nhập sâu vào trong rừng rậm.

-Nếu lời hắn nói không sai thì trú điểm của Liệp Ưng Bang còn cách đây không xa.

Thiếu niên tựa lưng vào đại thụ, tưởng niệm lại ba ngày qua chính là trong đời từ trước đến nay kinh khủng nhất một lần nếm trải.

Ngày mãn hạn đã tới, Lao Lĩnh tuy nội tâm thập phần không phục nhưng tự biết lượng sức đành ẩn nhẫn chịu nhục. Sáng hôm đó, Liên Mưu kẻ mang trọng trách giám sát hắn.

-Lao Lĩnh, ngươi được tha bổng. Sau này phải phải biết khắc cốt ghi tâm ơn dạy dỗ của lão trưởng thôn mà ra sức xây đắp An Nhiên Thôn chúng ta hòng lập công chuộc tội.

Lao Lĩnh ánh mắt sắc bén như dao, ngọn lữa căm thù trong hắn đã bộc phát lên đến đỉnh điểm, nhưng hắn cũng không phải dạng người tâm trí tầm thường đã nhanh chóng đè ép phẫn nộ vào bên trong, bước chân tăng nhịp hòng không tình nguyện trông thấy nhũng kẻ đã khiến hắn danh bại thân liệt kia.

-Nếu ngươi đã không có tâm ý tiếp nhận thì để ta vì ngươi mà mở một con đường tươi sáng hơn.

Liên Mưu thần bí nở nụ cười thập phần tự tin, quả như hắn dự đoán Lao Lĩnh chợt dừng lại, dùng ánh mắt nghi ngờ hướng tới.

-Lao Lĩnh ngươi thiên phú bất phàm, trong thiếu niên tại An Nhiên Thôn này cũng đủ liệt vào đệ nhất. Chỉ cần mười năm nữa khi Mao Thiên Kì tuổi già cũng chính là thời đại của một mình ngươi ta nói không sai chứ.

Lao Lĩnh sắc mặt âm hàn, hắn làm sao không biết, đó cũng chính là nguyên nhân hắn nhẫn nhịn ở lại, với bản lĩnh sẵn có nơi đâu không phải là chổ để hắn dung thân chứ. Nhưng điều khiến Lao Lĩnh không ngờ nhất chính là từ đâu lại giết ra một tên Trình Giảo Kim, chỉ tới đây vài ngày đã khiến hắn thân bại danh liệt, sợ rằng từ đây vết nhơ xấu xí kia cũng khó có thể phai nhòa.

-Ngươi nói vậy là có ý gì, không lẽ muốn ta rời khỏi đây? Nếu chỉ có như vậy thì việc của ta không cần ngươi quản.

-Đúng là ngươi đã không còn cửa ở lại nơi đây, ngươi muốn đi nhưng mà đi đâu?

Hắn quả thật đã nói trúng trọng điểm, Lao Lĩnh tuy bản lĩnh có phần lợi hại nhưng hắn từ nhỏ đã tại An Nhiên Thôn lớn lên, nhưng thứ ngoài kia đều quá xa lạ đối với hắn.

-Có rắm mau thả, ngươi cố tình cùng ta thương lượng ắt hẳn đã ủ mưu trong đầu từ trước.

-Ha ha ha không sai, Liên Mưu ta chính là tiềm phục của Liệp Ưng Bang tại đây, nếu ngươi là kẻ mang trong người khí khái nam nhân hay là không đầu quân cho chúng ta, Thanh Ưng đại nhân ắt hẳn sẽ trọng dụng ngươi chứ không như bọn chúng ghen ghét kẻ có tài cố tình ám hại ngươi.

Không hổ danh là kẻ nằm vùng hơn 20 năm mà không hề bị nghi ngờ, hắn từng lời câu dẫn đã thật sự đánh động lòng căm thù đang sục sôi.

-Lời ngươi nói là thật? nếu ta quả thật phản bội lại An Nhiên Thôn thì Liệp Ưng Bang chịu tiếp nhận một kẻ như ta.

Bị cơn phẫn nộ che mờ lí trí, Lao Lĩnh luồng ý nghĩ xấu xa dần nhe nhóm. Đứng trước nguy cơ trở thành kẻ bị người người miệt thị, hắn thập phần nguyện trở thành kẻ tha hương dù phải mang danh phản bội.

-Điều này ta có thể bảo chứng a, Thanh Ưng đại nhân chính là tổng đà chủ Liệp Ưng Bang thấy ngươi vô cùng thuận mắt. Ngươi tại đây đã hoàng toàn mất đi danh vọng, còn gì phải nuối tiếc.

-Người không vì mình trời chu đất diệt. Đạo lí này ta nghĩ ngươi ắt hẳn cũng hiểu rõ a.

Nhận thấy Lao Lĩnh dần bị thuyết phục Liên Mưu càng ra sức chèo kéo. Hắn 20 năm nằm vùng tuy nhận được cực nhiều lợi ích, nhưng vẫn phải ngày ngày nơm nớp đề phòng, so với những tên bang chúng ung dung tự tại ngoài kia vẫn là thứ hắn không khỏi ước ao. Chỉ cần dẫn dụ một tên thiên tài như Lao Lĩnh trở mặt với đám người An Nhiên Thôn hắn chính là lập được đại công. Từ đó hắn có thể rời khỏi tiểu thôn quê mùa này, tìm tới một đại thành sầm uất sống nữa cuộc đời còn lại trong phú quý.

-Đây chính là địa đồ nơi đóng giữ gần nhất của Liệp Ưng Bang. Ngươi chỉ cần mang tín vật này tới đó ắt sẽ có người đưa ngươi đi gặp mặt Thanh Ưng đại nhân.

Liên Mưu bí mật đưa ra địa đồ làm bằng da thú cũng tín vật Liệp Ưng Bang, song mục không ngừng chuyển động sợ rằng không may có kẻ phát hiện.

-Làm sao ta có thể tin lời ngươi nói là thật, có thể ngươi là người của Mao Thiên Kì cố tình cài cấm đưa ta vào bẫy. Lao Lĩnh này niên kỉ không lớn nhưng không có kẻ ta có thể để các ngươi tùy ý thao túng.

Lao Lĩnh không phải là kẻ nông cạn, hắn không thể chỉ vị một lời sáo rỗng liền khiến bản thân phải mạo hiểm tính mạng.

-Hừ ngươi đã không còn con đường khác để đi, một ở lại nơi đây cả đời phải sống chui rút như tiểu thử hay là vươn cánh trở thành đại ưng một đời huy hoàng.

-Ngươi tiềm phục tại An Nhiên Thôn này không có kẻ thứ 2 biết chứ?

Lời Liên Mưu nói không sai, hắn vốn đã không có tư cách tra hỏi. Bỗng nhiên một ý nghĩ chợt vụt sáng trong đầu, độc ác nụ cười liền hiển lộ.

-Điều này ngươi không cần phải bận tâm, dù trong Liệp Ưng Bang cũng không có quá nhiều kẻ biết được thân phận thật sự của ta. Còn tại An Nhiên Thôn này những tên gián điệp còn lại từ lâu đã bị phát hiện giết chết không còn manh giáp. Ta vốn sinh ra ở đây nên không bị bọn chúng nghi ngờ.

Liên Mưu đắc ý khoe khoang hắn thủ đoạn, nhưng nào biết được sau lưng Lao Lĩnh đã nhân lúc hắn không đề phòng lao tới rút ra đoãn đao Liên Mưu mang bên người.

-Ngươi…ngươi định…

-Xoẹt…

Hắn trong cơn hoảng loạn không thể kịp thời trở tay chỉ còn nước sợ hãi nhìn ánh đao chém tới oan nghiệt cướp đi sinh mạng.

-Chỉ có người chết mới có thể mãi mãi giữ lấy bí mật, để ta tẩu thoát chính là sơ hở lớn nhất của ngươi. Lão trưởng thôn ánh mắt sắc bén hẳn liền tra xét đến chổ ngươi.

-Tha thứ cho ta, “người không vì mình trời tru đất diệt” ít nhất trước khi ta tìm đên Liệp Ưng Bang bọn người Mao Thiên Kì vẫn chưa tìm thấy ta.

Thiếu niên ánh mắt lãnh độc, vứt bỏ đoạn đao thấm đẫm huyết tinh lao như điên qua tường cao, dần mất hút trong rừng sâu.