Mao Thiên Kì tốn không ít hơi sức thuyết phục rốt cuộc lão trưởng thôn cũng hài lòng cho qua.
-Chủ ý của ngươi không sai, để bọn chúng có thêm một chút hiểm nguy lịch luyện sau này trăm lợi không có một hại.
Lão trưởng thôn ưng thuận vuốt vuốt chòm râu cuối cùng cũng chắp tay rời đi.
-Phương lão đệ hôm nay tới đây là được, đệ cũng nghĩ ngơi thật tốt a. Nhớ kĩ “dục tốc bất đạt”, đệ có thiên phú nổi trội nhất trong những kẻ huynh đã từng gặp, đừng để vì nôn nóng nhất thời mà tổn hại tới căn cơ.
Mao Thiên Kì chân tâm khuyên nhủ, lời hắn nói không chỉ đánh động tâm can thiếu niên khiến Phương Trần thập phần cảm động. Hơn mười đại hán gần đó nội tâm như thể được ân xá, rốt cuộc bọn chúng cũng được giải thoát tinh thần nhẹ nhỏm.
Một ngày mười hai canh giờ tên thiếu niên kia lại có thể bỏ ra gần 10 canh giờ chỉ để luyện cung thuật, đó cũng chính là khoảng thời gian bọn họ sống không bằng chết. Bằng đó thời gian chính là lúc tâm trí như bị đè nặng, mỗi khắc đều phải thập phần chú tâm. Chỉ cần một chút lơi là khẳng định sẽ nhận lấy đau thương.
Hơn mười người từ lâu đã xem như huynh đệ thân thuộc, ngồi xuống bên đường cười nói không ngớt, bỗng nhiên từ xa tên trung niên vốn theo hầu lão trưởng thôn hớt hãi chạy đến.
-Lão Trung, ngươi cũng không còn trẻ a, dù có chuyện động trời gì cũng không nên làm mất mặt như vậy chứ.
Nhìn dáng vẻ chật vật của hắn khiến mọi người đều phá lên cười. Nhưng tiếp theo tin tức lại không thể khiến bọn chúng cao hứng.
-Hộc…hộc…tiểu tử Lao Lĩnh.
-Có phải là tên đã âm mưu đánh lén Phương lão đệ bất thành không?
Nhắc đến tên này quả thật khiến bọn họ ngoài ý muốn. Sự kiện kia đã khiến lão trưởng thôn phẫn nộ, ra lệnh trừng phạt phải chịu đủ trăm trượng thậm chí còn phải biệt giam ở tổ đường một tháng để xám hối.
-Không sai chính là hắn, hôm nay đã đáo hạn trừng phạt Lao Lĩnh được thả tự do. Nào ngờ hắn trong lúc người tới không đề phòng liền giết người bỏ chạy ra khỏi An Nhiên thôn.
-Lão trưởng thôn biết sự việc nghiêm trọng không thể không để ta chạy tới đây cấp báo.
Mao Thiên Kì chợt ngẫn người, hắn không thể tin vào tai mình. Từ đầu hắn vẫn đinh ninh đây chỉ là tuổi trẻ thiếu niên đố kị, sau khi thụ một chút trừng phạt để hắn cải tà quy chánh nhưng không ngờ…
-Ngươi có thấy hắn chạy hướng nào?
-Cái này ta cũng không rõ, kẻ trông thấy hắn bỏ chạy chính là Thành Lương cũng chính là người bị Lao Lĩnh giết chết.
Trung niên tái mặt kể lại, hiện trường vụ án chỉ có hai từ để miêu tả “huyết tinh”. Không ít người không thể chịu được mà nôn thốc tại chổ.
Sự tình hệ trọng Mao Thiên Kì không thể chần chừ, hắn, Phương Trần cùng mười mấy huynh đệ nhanh chân chạy đến hiện trường.
-Mao lão đại chúng đệ đã lùng xục khắp nơi nhưng không thể nào tìm ra giấu vết. Không ngờ súc sinh Lao Lĩnh kia lại là cao thủ ẩn tàn, thủ đoạn xóa dấu vết của thợ săn chúng ta được hắn vận dụng vô cùng thành thục.
Sắc mặt mọi người ai nấy đều khó coi, bọn họ ai không phải là tay thợ săn lão luyện. Trong rừng sâu khả năng truy tung dã thú đều ở mức thượng thừa nhưng đứng trước tên thiếu niên kia thủ đoạn chạy trốn lại lực bất tòng tâm.
-Chia ra mười tổ đội năm người lùng xục khắp An Nhiên Thôn, ít nhất chúng ta phải đảm bảo rằng tên sát nhân kia không ngấm ngầm ẩn nấp gần đây, trừ đi mối hiểm họa trước mắt.
Mao Thiên Kì hít một hơi lạnh, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể bị động phát ra mệnh lệnh phòng vệ. Bản thân hắn thấp phần muốn ra ngoài truy bắt kẻ thủ ác trả thù cho huynh đệ đã chết nhưng điều đó lại quá mạo hiểm, không nói tới rùng rậm quá rộng lớn, chỉ riêng việc lùng xục cũng đủ để mọi người nguy hiểm đến tính mạng.
-Vậy được, đệ sẽ cùng các huynh đệ tra xét mọi ngõ ngách không để một con chuột có thể lẫn trốn.
Mao ca lĩnh mệnh triệu tập gần trăm tráng niên tay cầm bính khí gậy gộc lùng xục khắp nơi.
Nhận thấy Mao Thiên Kì sắc mặt trầm trọng hắn cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.
-Mao đại ca hay là để đệ cũng góp chút công sức, dù sao đệ cũng liên quan không nhỏ tới vụ án này a.
Có đảm lược bước ra nhận trọng trách càng khiến Mao Thiên Kì đối với phuong Trần đánh giá cao bội phần. Hắn nét mặt hòa hoãn gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy đi bái kiến lão trưởng thôn tìm kế sách đối phó.
-Truy tìm một phàm nhân đối với ngươi cũng chỉ là lấy đồ trong túi. Tiểu tử lão phu thấy người ngày ngày cùng những phàm nhân này chung đụng so với ngày xưa đã khác biệt không ít.
Chu lão như thần long thấy đầu không thấy đuôi, lão bất giác xuất hiện, song mục tinh tường hướng Trần Duyên nghiền ngẩm đạo.
-Ta khác trước rất nhiều sao? có lẽ Chu lão suy đoán không sai, đây chính là là cơ hội lịch luyện lớn nhất từ trước đến nay không gì có thể so sánh.
Thiếu niên sắc mặt sắc mặt bất biến, tâm trí hắn lúc này như bị màng sương phủ kín. Có gì đó vốn tưởng chừng như đã thập phần rõ ràng nhưng lại xa xăm khó lòng vươn tới.