Chương 197: 18+(rất nặng)

Dưới dòng thác hàng vạn giọt nước rơi lã chã, một bóng người thập phần gợi cảm đứng lấp ló. Trần Duyên thú vị ngắm nhìn, nàng suối tóc dài, suôn mượt vượt qua kiều đồn quay lưng về phía hắn. Tuy nơi trọng yếu đã tóc dài che khuất nhưng dáng người của nàng cũng đã khiến cho biết bao nam nhân dù chết cũng phải đâm đầu vào.

Chu Lệ Ảnh nhìn Trần Duyên đã gấp không chịu được, nàng mừng thầm trong lòng. Đi vào bên trong thác nước khoát lên người đạo bào đã khô, uyển chuyển xuất hiện trước mắt hắn.

Do người ngọc vẫn còn ước nước nên đạo bào như dán chặt vào, ôm lấy từng bộ vị mê người. Chu Lệ Ảnh tuy không quá cao nhưng bù lại nàng kiều đồn lại vô cùng vễnh cao. Đồng thời ngực lớn lại còn đang căng tràn nhựa sống Trần Duyên nhiều lần thầm nghĩ có cơ hội hắn liền để một tách trà lên chúng, e rằng hung khí mê người kia cũng có thể nâng đỡ được. Nàng không như Hạ Thảo mang vẻ đẹp thuần khiết hay Kim Liên dào dạt khát khao dục vọng. Lệ Ảnh khí chất mĩ phụ lại mười phần nồng đậm, từng đường nét trên cơ thể nàng đều khiến nam nhân bên dưới phải kháng nghị.

-Công tử, phải bắt công tử nhẫn nại tới lúc này. Thiếp thân có tội.

-Gọi ta là tướng công.

-Uhm! Tướng công.

Nàng rụt rè, ngại ngùng nói ra 2 chứ tướng công. Ngay tức khắc Trần Duyên hướng miệng đẹp của nàng tập kích. Miệng lưỡi giao thoa, làn môi diễm phụ căng đầy mềm mại càng khiến Trần Duyên mê say. Hắn chiếc lưỡi tham lam, tách ra răng ngọc, xâm nhập vào khoang miệng của nàng mà thỏa thích tàn phá.

Chu Lệ Ảnh đê mê tới mức lã người, nhục thể không còn chút sức lực. Miệng nhỏ linh tuyền không thể khống chế chảy dài. Nếu như Trần Duyên không giữ chặt lấy ngọc thể thì sợ rằng nàng đã ngã quỵ xuống.

Trần Duyên khó khăn tách ra, hai chiếc lưỡi vẫn còn níu kéo từng tia hương vị cuối cùng của nhau tới mức nước bọt kéo dài thành tia. Nàng cùng hắn đều thở dốc, cả hai dường như đều cảm nhận được thanh âm trái tim loạn nhịp. Diễm phụ thần sắc ngọt ngào, nàng tay ngọc bạo gan chà sát Trần Duyên đũng quần, hơi thở như lan tiếng lại gần tai hắn thì thầm.

-Đêm qua thiếp vẫn chưa được tận hứng nha.

Lời nhắc nhở tràn ngập khiêu khích cùng dẫn dụ mùi vị đã đánh động Trần Duyên hỏa nhiệt. Hắn cười gằng vui sướng bế thốc nàng lên, nhất thúc cuồng nắng nàng phì mĩ kiều đồn báo hiệu một “trận chiến không khoan nhượng” sắp tới với nàng.

-Ah…

Chu Lệ Ảnh bất ngờ bị Trần Duyên ném xuống giường cỏ, nàng giận dỗi biểu môi quay mặt đi. Trần đại sắc lang xấu xa tập kích từ phía sau, tay heo trơn trượt trên đạo bào rồi lần lượt tiến vào bên trong chế trụ hai ngọn đại phong bạo mãn.

-Sắc lang, chàng…chàng…đừng vội vàng như vậy, để thiếp thoát y phục ra trước đã.

Diễm phụ ngọc thể cũng vì bị hắn trêu đùa nên vô cùng mẫn cảm, nàng khó khăn thốt thành lời.

-Ta lại muốn kiền chết nàng trong khi tao lãng phu nhân vận y phục, nàng không thấy đó cũng là một lại tình thú sao?

-Xấu nam nhân, tùy ý chàng.

Những lời hắn thì thầm vào tai càng khiến cho nàng thập phần mong chờ, cả người cũng đã tùy quân (lang quân) xâm lược.

-Nhưng mà đêm qua không phải tướng công đã ra rất nhiều rồi sao, nếu cố tình gượng ép sẽ đối với chàng bất lợi.

-Tao nữ nhân, nàng còn không phải đã sớm thèm khát thứ này, cớ sao lại cố tình đưa đẩy chứ.

Hắn cười ha hả, dưới quần đã cộm lên rõ ràng hung thú bên trong đó đã vô cùng đói khát, không hề có biểu hiện gì là sau một đêm hung hăng càn quấy.

-Tướng công xấu, người ta thật tâm đều là nghĩ cho chàng mà.

Chu Lệ Ảnh thầm mừng rỡ, tay ngọc còn gấp hơn cả hắn. Nàng yểu điệu không khác gì một thê tử công dung ngôn hạnh hầu hạ tướng công thoát y phục.

-Bặp!

Quần dưới vừa được kéo xuống, nàng chực hoảng hốt vì có một vật gì đó va vào mặt ngọc. Đến khi nàng nhìn lại, thì ra cự long của hắn đã không thể kiềm chế đã ngóc đầu lên thị uy. Tao lãng phu nhân liếc mắt đưa tình, nàng chiếc mũi cao, thon dài thỏa mãn hít vào cự long mùi hương. Nam nhân mạnh mẽ hương vị như muốn đánh đổ Lệ Ảnh, nàng ngây ngất một hồi rồi phục thị hắn.

-Ha ha ha Lệ Ảnh, nàng có vẻ đã yêu thích mùi vị của thứ này a.

-Không phải tất cả đều do chàng gây ra sao, làm cho thiếp say mê không thể nào dứt ra được. Sau này thiếp phải biết làm sao đây.

Nàng nũng nịu nâng niu vật chí ái trên tay, thèm khát liếm láp như một nữ hài lần đầu được thưởng cho kẹo hồ lô thơm ngọt.

-Sướng…sảng khoái, tao lãng mĩ phụ, nàng không cần phải lo chuyện sau này. Chỉ sợ dù nàng muốn trốn chạy cũng không thể thoát khỏi tay Trần Duyên ta.

Trần Duyên thư sướng tới mức không thể kiềm nén, hắn đối với thủ đoạn phục thị của nàng vô cùng mong chờ. Nói không ngoa thì trong số những thê tử của hắn chỉ riêng về mặc này nàng xếp thứ 2 không kẻ nào dám tranh đệ nhất đi.

Diễm phụ sau khi đã làm cự long trở nên ẩm ướt, nàng nghe theo Trần Duyên chỉ đạo song thủ chống lên cự thạch hướng kiều đồn về phía hắn.

Trần Duyên xấu xa thoát xuống nàng quần, tức khắc hiểm địa trọng yếu nhất của nữ nhân đã hiện ra. Dùng một đầu ngón tay quệt một chút chất lỏng đang rĩ ra từ nơi ấy, trước sự chứng kiến của nàng Trần Duyên thật tâm hưởng thức.

-Rất ngọt a, nàng có phải đã ăn rất nhiều mật ong a, nếu không nơi này lại không thể ngon ngọt được như vậy.

-Tướng…tướng công nếu ưa thích tới vậy, thiếp thân thể này tùy ý chàng định đoạt.

Trông thấy Trần Duyên vì nàng mà không tiếc hạ mình uống thứ dâm dịch kia khiến Lệ Ảnh càng đối với hắn yêu thương không dứt. Ở thời đại này trọng nam khinh nữ luôn hiện hữu, mặc cho nữ nhân vì bọn hắn mà đã hạ nhục mình tới mức nào nhưng những tên nam nhân kia chỉ xem nữ nhân không khác gì công cụ thỏa mãn bọn hắn, sau khi sinh con nối dỗi nhan sắc không còn được như trước liền bỏ bê không quan tâm tới. Thử hỏi nam nhân trên thế gina này được mấy kẻ như hắn chứ.

-Ah…ah…thiếp vẫn chưa quen…chàng đừng… bất ngờ như vậy ah…

Được sự cổ vũ từ nàng, Trần Duyên không ngần ngại tiến sát vào hắn ưa thích địa phương. Hạ thể của nàng ở gần Trần Duyên hơn bao giờ hết, theo từng nhịp thở của nàng mà nơi đó cũng vận động “khép, mở” theo làm cho Trần Duyên vô cùng thích thú. Hắn tinh nghịch thổi một hơi vào khiến nàng giật bắn mình, diễm phụ oằn người xuống cố sức giữ lây thân thể đứng vững cùng nội tâm mong chờ tiếp tục được Trần Duyên chơi đùa.

Hạ thể chất dịch đã nhiều hơn lúc trước, Trần Duyên biết được thời cơ đã tới. Hắn đưa miệng tới hôn vào tiểu đậu, sau đó bất chợt ngậm chặt lấy toàn bộ tiểu cô nương của nàng ra sức hút lấy hút để.

-Hộc…hộc…

Nàng sắc mặt ngây dại, Lệ Ảnh tâm trí lúc này đã phiêu diêu tới tận chín tầng mây. Nàng không tin rằng Trần Duyên lại dám làm ra hành động khó tin này, không thể thốt nên lời. Song cước thon dài kẹp chặt lấy đầu Trần Duyên càng khiến hắn dùng lực thêm nữa.

-Khà…sảng khoái. Nàng dâm dịch còn thơm ngon hơn cả mĩ tữu gấp vạn lần. Cả đời này nàng khẳng định không thể thoát khỏi tay tướng công được nữa, ta phải hấp nàng đến khô mới thôi.

Trần Duyên sảng khoái tham lam uống từng ngụm dâm thủy, nơi đó lúng phúng một nhúm tiểu mao cũng bị dâm dịch cùng nước bọt của hắn làm cho toán loạn.

-Này mĩ nữ, ta vẫn còn chưa thao nàng, đừng mong bỏ cuộc sớm a.

Hắn ôm chầm lấy ngọc thể của diễm phụ, bế thốc nàng lên mặt đối mặt với hắn. Cự long hùng dũng vẫn chưa được ăn no dựng cao đầu thèm khát con mồi.

-Thiếp…thiếp không còn sức lực nữa, chàng…chàng…

-Ha ha ha tới lượt tướng công phục thị nàng. Ta bảo đảm sẽ khiến cho nàng dục tiên dục tử.

Thân thể hắn cường tráng, nhẹ nhàng nâng nàng lên. Cự long tìm đến trước cửa huyệt động, một đầu mãnh thú luôn tìm cách vờn con mồi của mình trước khi xơi tái. Trần Duyên quái ác quyết tâm không ngay lúc đó ban thưởng cho nàng niềm sung sướng, hạ thể của nàng cứ cọ sát trên thân cự long gân guốc làm cho mĩ phụ tưởng gần đã khô cạn lại một lần nữa tiết thủy.

-Nữ nhân quả nhiên được làm ra từ nước, không ngờ nàng vẫn còn có thể tiết ra dâm thủy nhiều tời mức này a.

-Sắc lang…chàng đừng trêu chọc… thiếp nữa.

Diễm phụ hạ thể loạn động càng lúc càng nhanh, nàng tiểu cô nương bên dưới đã ngứa ngáy không chịu nỗi. Cảm giác trông rỗng như muốn tra tấn tinh thần khiến nàng như muốn phát điên.

-Nếu nàng quả thật đã không thể chịu được nữa thì hãy cầu xin ta đi.

-Lão công, chàng hãy…hãy để cự long đâm vào, tàn phá dâm huyệt này của thiếp.

Lệ Ảnh không còn giữ nỗi mình, nàng lúc này đã bị dâm tính khống chế. Mĩ phụ sỡ hữu đường cong mê người, nàng chỉ cần đơn thuần đi đứng đã gợi lên nam nhân dục vọng. Vậy mà giờ đây nàng thậm chí còn một tay bóp chặt lấy của mình cự phong căng cứng, nhắm nút hạt đậu đỏ hồng đính phía trên. Tay kia lại tách ra hạ thể, để Trần Duyên có thể nhìn sau vào bên trong dâm huyệt khiến hắn mở rộng tầm mắt.

-Dâm phụ, ta kiền chết nàng.

Trần Duyên cũng không thể gắng gượng, hắn cự long mạnh mẻ đâm sâu vào bên trong dập thẳng vào hoa tâm. Hắn cảm giác được nhục côn như được ngâm vào ôn tuyền, vừa ẩm ước lại càng ấm áp khó thể cưỡng lại.

-Cự…cự côn của chàng muốn…ah…làm chết thiếp mà, nhẹ…lực…ah…

Hạ thể của nàng bị căn cứng, một cơn thống khổ từ bên dưới lan tỏa ra khắp lục phủ ngũ tạng khiến cho nàng đổ gục xuống đất, trên môi chỉ có thể lấp bấp những thanh âm không đầy đủ. Nhưng cũng chỉ một lúc sau mĩ nhân rốt cuộc cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận Trần Duyên mạnh mẽ xâm nhập. Nàng không còn đau đớn, thống khổ chỉ là không còn khả năng loạn động như trước chỉ có thể mặc cho nam nhân của nàng tùy ý bầy xếp.

-Lệ Ảnh, không phải nàng lúc nãy vẫn còn rất dâm đãng cầu xin tướng công đi?

Hắn nhục côn mạnh mẽ trừu sáp vào bên trong tiểu điền loa của Lệ Ảnh, song thủ càng không yên vị. Bộ ngực căng tròn kia kiên tục vận đông trước mắt khiến Trần Duyên khó lòng để cho qua. Song thủ tóm chặt lấy bọn chúng, Trần Duyên hung ác ép hai đại màn thầu lại với nhau tới mức biến dạng. Hai viên tiểu châu hồng hào, chà xát rồi bị hắn cùng lúc đưa vào miệng nhắm mút.

-Mạnh nữa lên chàng ơi…kiền chết thiếp đi. Tao phụ này sinh ra là để chàng đùa bỡn.

Song phong được Trần Duyên tận tình chăm sóc, Lệ Ảnh càng trở nên dục tính công tâm tới mức đã tiết thân 3 lần. Trong lúc hành hạ nàng, hắn trong miệng lưu lại hương vị ngọt ngào khó tả khiến hắn bật chợt ngoài ý muốn.

-Là…là sữa! Lệ Ảnh nàng…

Cự phong bỗng chốc căn tràn sữa trắng, từng dòng ngọt ngào sữa mẹ phun ra như đồng thủy phá bờ đê bắn lên khắp người hắn.

-Thiếp…đã từng sinh hạ nữ nhi, thiếp…thiếp không có cố ý che giấu chàng đâu chỉ là…chỉ là thiếp không đủ dũng khí nói ra sợ chàng sẽ…ah…

Lệ Ảnh phút chốc sợ hãi, nàng điều nàng lo sợ thật sự đã tới. Hắn đã phát hiện ra nàng đã sinh hạ hài nhi cho nam nhân khác. Mĩ phụ trong cơn cực khoái đã nguội lạnh trở lại, nàng lo sợ thần sắc biểu thị không thể nào giấu giếm.

Nhưng nàng lại càng bất khả tư nghị, nam nhân kia lại không hề nỗi giận dù nàng đã che giấu sự thật động trời này. Trần Duyên dường như mặc kệ lời nàng thú tội, hắn vẫn chỉ chú trọng tập kích hùng phong thỏa thích hấp nàng sữa ngọt.

-Ha ha ha đây là lần đầu ta được thưởng thức tư vị này a, dù là mĩ vị của thần tiên cũng không thể nào sánh bằng.

Trông thấy hắn hân hưởng chúng đến mức quên trời quên đất, mĩ phụ như được chết đi sống lại. Nàng càng ép mạnh đầu hắn vào nơi nhu mềm của mình, tay tác động để chúng tiết ra càng nhiều nhằm thỏa mãn Trần Duyên thứ yêu thích.

-Ah…ah…thiếp ra…hộc…hộc…hảo trướng nha…chàng đúng là muốn kiền chết dâm phụ này mà.

Chu Lệ Ảnh đã được Trần Duyên đưa lên đỉnh vu sơn hơn 10 lần, cuối cùng nàng cũng đã khiến Trần Duyên giải phóng hắn tinh hoa. Tinh dịch nhiệt lượng như muốn đun nóng mĩ phụ hoa tâm. Nàng thư sướng tới mức vô lực, tứ chi buông thả. Ngay khi Trần Duyên rút cự long ra khỏi hạ thể thì nàng dâm huyệt bắn phụt ra vì không thể chất chứa nỗi hắn số lượng lớn tinh hoa. Ngực lớn phập phồng lên xuống, Lệ Ảnh nồng đậm hạnh phúc mỉm cười, khi đối diện với nam nhân trước mắt mĩ phụ đã thập phần khẳng định hắn giờ đây chính là tướng công duy nhất và suốt kiếp của nàng.