Chu Lệ Ảnh sững sốt muốn rút tay trở về.
-Trần công tử, hay là…dừng lại tại đây thôi. Chúng ta nếu thật sự tiếp tục thì ngươi danh tiếng sẽ bị một nữ nhân không còn trinh trắng như ta bị hủy hoại không còn.
-Phu nhân nàng còn chưa hiểu được lòng ta, Trần Duyên này từ khi gặp nàng đã thật sự đem lòng yêu thương. Ta còn lo rằng nàng sẽ chán ghét ta, không muốn ở bên cạnh ta.
Nàng chực bật khóc, thì ra hắn không xem thường nàng. Tại nơi này đối với nữ nhân hai chữ trinh tiết luôn được xếp hàng đầu. Mĩ phụ dù đã rơi vào lưới tình của hắn nhưng vì xấu hổ nàng không còn trong trắng nữa, mà còn tệ hại hơn khi đã là một nữ nhân đã có trượng phu vẫn muốn cùng hắn làm cái chuyện tày trời kia, hai chữ “trinh tiết” đã bị nàng chôn vùi xuống vực sâu vạn dặm.
-Chàng…chàng không chê ta?
-Phu nhân, làm sao Trần Duyên ta có thể chối từ nữ nhân tuyệt diễm như nàng được.
-Gọi ta là Lệ Ảnh.
-Được. Lệ Ảnh, nữ nhân của ta.
Tay ngọc không còn kháng cự được hắn dìu dắt dần xâm nhập vào nơi thần bí nhất của nam nhân. Diễm phụ không còn thần tình bá đạo như trước, nàng trông như một tiểu cô nương ngại ngùng khám phá mọi thứ.
Sắc mặt có chút trầm trọng, tay ngọc khi vừa chạm vào thứ gì đó cứng rắn như thiết côn lại tỏa ra nhiệt lượng không nhỏ. Tuyệt sắc gương mặt như tô điểm thêm một màn phấn hồng, nàng ngại ngùng nhưng được Trần Duyên khuyến khích, diễm phụ làm liều. Nhẹ nhàng vòng lấy tiểu Trần Duyên, nàng tay kia kéo xuống hắn cuối cùng vật phòng bị.
-AH!!!
Chu Lệ Ảnh bật thốt. Nàng song mục khó tin chằm chằm nhìn vào thứ kinh khủng trước mắt. Trần Duyên long côn không khỏi quá lớn đi, nàng hoảng sợ không rời mắt.
-Thứ…thứ đó có thể cự đại như thế này sao?
-Lệ Ảnh ngoan, nơi đó của ta thật sự rất thống khổ a, nàng còn không mau xoa diệu cho nó.
Trần Duyên đắc ý.
-Thứ này rất ấm áp, thiếp rất thích. Chỉ muốn giữ của chàng cự long mãi không buông tay ra thôi.
Trong chớp mắt Lệ Ảnh, lấy lại khí chất vốn có. Nàng sao lại có thể để hắn đắc ý, diễm phụ ném cho hắn một tia mị nhãn. Song thủ vô cốt loạn động, nàng cẩn trọng ôm ấp cùng đủ loại thủ đoạn trên cự long của hắn.
-Hộc…hộc…hộc, nàng quả nhiên là bảo bối chí mạng của nam nhân mà. Chỉ cần có nàng bên cạnh sợ rằng dù là nam tử hắn cốt khí rắn rỏi cũng không muốn rời giường đi.
-Đáng ghét, cái gì là nam nhân bảo bối, ta chỉ là bảo bối của một mình chàng thôi.
Nàng vừa kích thích đồng thời cùng hắn nói ra những lời dâm dục khó tin, tất cả chỉ vì muốn nam nhân của nàng có thể tận hứng. Quả nhiên không để nàng phí công vô ích, cự long lúc này đã lớn hơn một vòng, tỏa ra khí thể uy nghi như muốn nàng triều bái.
-Nàng kĩ thuật lại điêu luyện như vậy, có phải trước đây đã cùng lão công nàng luyện qua rất nhiều không?
-Hừ, hắn cùng phế nhân còn không bằng, chỉ được một hai hô hấp đã mềm nhũn làm sao có diễm phúc để thiếp tung hết “tuyệt kĩ” được chứ.
Diễm phụ gối đầu lên chân hắn, để cự long đặt trên má mình. Nàng lưỡi thơm liếm láp hắn long châu, dùng toàn tâm toàn ý phục thị đế vương của nàng.
-Tao nữ, nàng không được ích kỉ như vậy được, nhìn xem tay của ta cũng đang lạnh buốt đây.
-Thiếp có tội, để tao nữ này ủ ấm chúng cho chàng.
Diễm phụ dâm mĩ nở nụ cười, song thủ to lớn được nàng bắt lấy, sau đó chúng bên trên thiếp thân áo yếm. Nơi trọng yếu bị bao lấy nhưng nàng không hề lo sợ, mị nhãn khiếu khích làm cho Trần Duyên hỏa dục sôi trào.
-Hừm, chỉ như vậy không thể nào thỏa mãn ta được.
-Ah! Chàng…chàng đừng mạnh tay như vậy nha.
Hắn giả đò giận dữ, nới lỏng nàng đạo bào. Thiếp thân áo yếm đã căng cứng vì không còn đủ sức giam cầm hung khí bên trong. Lớp phòng bị kia cuối cùng cũng bị Trần Duyên gạt bỏ, không khiến hắn thất vọng, hai đại cự sơn như muốn nhảy tung ra ngoài. Dù y phục vốn rộng rãi nhưng lại phải buông kiếm đầu hàng trước sự vĩ đại của chúng. Tiền vốn của nàng quả thật lợi hại, dù ngực áo đã được Trần Duyên mở ra nhưng “chúng” vẫn có thể đặt trên đó, đôi gò bồng đảo không vì thế trở nên dị dạng mà vẫn giữ được khe ngực hình dáng.
-Tình nhân của thiếp, chàng đã vừa lòng chưa?
-Tuyệt mĩ, tuyệt mĩ. Nàng nhìn xem, chúng chính là tạo vật đẹp đẽ nhất thế gian. Lớn mà lại căng tròn vô cùng a, tuy chưa chạm vào nhưng ta khẳng định hai đại bạch thỏ này chính là hung khí lợi hại nhất thế gian.
-Đó là do thiếp đã tốn công chăm sóc chúng, mấy mươi năm nay vẫn chưa có kẻ nào có thể hưởng dụng, chỉ làm lợi cho chàng thôi.
Trần Duyên thèm khát đã lên tới cực đỉnh, nước miếng không thể kiểm soát chảy ròng ròng. Hắn như một tiểu hài từ thèm khát, điên cuồng lao tới hàm răng bị chôn sâu vào nơi thần tiên. Song thủ mạnh mẽ nhào nắn “chúng: muôn hình vạn trạng. Tiểu đậu hồng hồng đã căng cứng, vễnh lên khiêu chiến với hắn.
-Chàng…chàng mau dùng lực thêm nữa, sướng…sướng quá…
Hai tiểu đậu một bên được Trần Duyên dùng miệng bú mút như tiểu hài tử. Còn bên kia thì lại được nhất thủ của hắn vân vê một cách điên cuồng.
-Tao nữ nhân, nàng có vẻ vô cùng hưởng thụ a. Có phải trong này khô hạn đã lâu rồi đứng không?
Chu Lệ Ảnh không còn cố kị, nàng rên rĩ thanh âm nấc kên từng cơn. Diễm phụ đối với Trần Duyên dâm đãng hành động dù có hoang đường tới mức nào đều nhiệt liệt phản ứng.
Gương mặt tuyệt mĩ cùng miệng nhỏ nhắn khêu gợi đang bị lấp đầy bởi Trần Duyên cự long. Hắn hung ác ngồi lên trên bầu ngực căng tròn, song thủ chộp lấy đầu tóc nàng lại gần cự long giận dữ. Lệ Ảnh không vì như vậy mà cảm thấy nhục nhã, diễm phụ thập phần phối hợp miệng nhỏ mở lớn dùng hết sức bình sinh thôn phệ cự vật to lớn kia.
-Ha ha ha tao nữ, nàng đúng là bảo bối không làm ta thất vọng, nuốt sâu vào nữa a. Để suốt cuộc đời này nàng sẽ khắc ghi hương vị mãi mãi không thể quên.
Diễm phụ tao lãng sắc mặt buông bỏ, không cố kị để mặt Trần Duyên tóm lấy tóc nàng chơi đùa nàng miệng thơm. Cự long bá đạo ra vào liên tục, có khi đâm sâu xuống tận cổ họng nàng như thể không có hồi kết.
-Ta bắn a…
Cuối cùng hắn cũng đã phóng xuất, mấy thắng nay thanh tâm quả dục rốt cuộc cũng có thể được đền đáp. Tinh dịch nhiều không đếm xuể mạnh mẻ bao phủ lấy miệng nàng. Tới khi mĩ phụ không thể nào kịp thời đem thứ nhơn nhớt kia nuốt xuống thì Trần Duyên lại bắn lên nàng tuyệt mĩ khuôn mặt.
-Cho thiếp nữa đi, hương vị rất hảo a, thật là đặc…được tắm trong tinh hoa của chàng thiếp không phải là đang nằm mơ nha.
Dâm phụ thèm khát biểu hiện khiến bất kì nam nhân nào cũng trở nên điên cuồng. Nàng quy phục quỳ xuống hắn dưới chân Trần Duyên, hai tay nâng lên thần tình thèm khát đón nhận hắn tinh hoa. Từng dòng tinh dịch đặc sệt được tao lãng nữ nhân xoa khắp người như thể đó là mật thủy, nàng còn hứng lây một vóc đặc sệt tinh dịch kia, môi mềm khẻ mở, chiếc lưỡi tham lam cuốn lấy chúng thành những sợi kéo dài vẻ mặt thập phần hưởng thụ.
-Công tử, chàng quả nhiên rất lợi hại a, nếu như số tinh hoa vừa rồi bắn vào trong hạ thể của thiếp sợ rằng thiếp cũng không thể giữ nổi vè ngoài trung trinh để những kẻ ngoài kia dòm ngó rồi.
-Ta mặc kề nàng bên ngoài thế nào, dù nàng có là ma đầu giết người không ghê tay nhưng khi trở về lại trở thành tao lãng nữ nhân của Trần Duyên ta a.
Lệ Ảnh phục dưới chân, giúp Tiểu Trần Duyên bên dưới cẩn trọng tẩy rữa. Ngoài kia cơn giông đã tan, thái dương cũng sắp ló dạng lộ ra một vị phu nhân y phục không chỉnh tề, trên người dính đầy dâm dịch. Nàng còn đang hướng một vị nam tử cúc cung hầu hạ, chỉ cần nghĩ những tên gia nhân trong nhà trông thấy cảnh tượng này cũng khó lòng chịu được.