Chương 164: Kim Xích Hổ.

Mặc cho người Ma Kiếm Sơn như muốn ăn tươi nuốt sống bốn người bọn họ, Trần Duyên trong đầu tâm tư không ngừng lưu chuyển.

-10 đầu cấp 2 yêu thú, sợ rằng chỉ có Ma Kiếm Sơn đệ tử tham gia thí luyện đông đúc mới có thể trong 3 tuần trăng mang về đủ số.

Phong Ma Sơn tính cả hắn Tứ Trưởng Lão chỉ đề cử bốn người, không như những sơn môn khác một vài Luyện Khí kì đệ tử có đặc thù thực lực cũng được đặc cách tiến cử.

-Đại sư huynh, chúng ta cùng Ma Kiếm Sơn đã thật sự trở mặt thành thù, nếu đơn độc xông vào muội e rằng bọn chúng sẽ hạ độc thủ. Hay là chúng ta cùng các sơn môn khác…

-Bọn chúng còn sợ hãi Ma Kiếm Sơn hơn chúng ta, dù sư muội có hết lời dụ ngọt e rằng chuyện này cũng khó thành.

Quả nhiên lời hắn nói không sai, những kẻ khác lúc này chính là ôm tâm tư bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau lưng. Cấm Địa đi ra những sơn môn khác nếu không phải toàn diệt thì cũng chỉ được một tên may mắn sống sót không như Phong Ma Sơn cùng Ma Kiếm Sơn nhân tài đông đúc. Chỉ cần bọn chúng đấu đá lẫn nhau lưỡng bại câu thương thì không còn chuyện gì có thể thuận lợi hơn.

-Không lẽ sư muội lo ngại chúng ta không bằng những kẻ khác sao?

Trần Duyên hướng Bạch Long thần bí nở nụ cười, không đợi nàng nhiều lời, hắn đã đạp pháp kiếm hướng Ma Kiếm Lâm mà đi.

-Tưởng Niệm sư tỉ, chúng ta thật sự phải đi sao?

-Như Phong, đệ thấy chúng ta còn sự lựa chọn nào khác? Hai người các ngươi chưa tận mắt thấy đại sư huynh đáng sợ, ta tin rằng dù chúng ta tiềm tu trong Cấm Địa mấy mươi năm cũng không đủ trước mặt hắn làm cao giá.

Tưởng Niệm thần tình bất biến đạm mạc nói ra suy đoán của bản thân. Bạch Long từ chối đưa ra suy đoán, còn Như Phong hắn vẻ mặt ngập tràn khó tin. Hắn đã gặp qua không ít cơ duyên, thực lực so với trước đã khác biệt to lớn không phải một kẻ bị gạt ra khỏi Cấm Địa có thể so bì.

-Các vị sư đệ, sư muội ắt hẵn là lần đầu xâm nhập Ma Kiếm Lâm đi?

-Tuy rằng nơi đây ẩn chứa nhiều cạm bẫy nhưng không thể nào so với Cấm Địa khắp nơi hung hiểm.

Như Phong khịt mũi coi thường, hắn lòng tin bành trướng hữu thủ siết chặt đại kiếm nội tâm thập phần nôn nóng.

-Khà khà khà. Nếu như sư đệ đối với thực lực tin tưởng thì ta cũng không nhiều lời.

Trần Duyên từ hư không triệu hồi ra hàng trăm đầu linh trùng, bọn chúng phân tán khắp bốn phương tám hướng.

-Dù sao chúng ta vẫn còn 3 tuần trăng không cần phải vội vã, yêu thú đầu tiên chỉ là một đầu cấp 2 Đinh đẵng ba người tốt nhất là nhanh chóng diệt sát nó.

Vừa dứt lời, tiếng hú ghê rợn vang lên, đầu yêu thú kia rõ ràng vô cùng phẫn nộ, hàng trăm cổ thụ bị xô ngã, mặt đất như muốn nứt toát ra. Từ xa xa thấp thoáng một đầu lão hổ thân cao ba thước trên người một màu xích hồng vô cùng nổi trội.

-Kim Xích Hổ, trong hàng Đinh đẵng yêu thú cũng tính là bá chủ.

Tưởng Niệm ngay tức khắc nhận ra hung thần đang lao tới kia không phải là dạng tầm thường, tiểu phiến đã được nàng tế ra quả thực đây không chỉ là một trận giao đấu đơn giản.

-Trần Duyên sư huynh, sư huynh không muốn ra tay sao?

Bạch Long pháp kiếm đã được nàng thủ sẵn từ trước, bên kia Như Phong sắc mặt nghiêm nghị đại kiếm trên lưng run rẫy không ngừng rõ ràng hắn đang tích súc pháp lực hòng phóng ra sát chiêu.

-Ta sẽ không tham dự trận chiến này, sư muội ta muốn chứng kiến thủ đoạn của các ngươi thật sự có đúng như lời đồn đãi.

Bạch Long trông thấy dáng vẻ vô sĩ của hắn giận nghiến răng nhưng đây không phải là lúc cùng Trần Duyên tính toán. Đầu linh trùng ban nãy đã dẫn dụ tới yêu thú vô cùng mạnh mẽ, vượt xa so với dự kiến của nàng.

-Gầm…

Kim Xích Hổ đang ung dung thưởng thức con mồi liền bị linh trùng quấy rầy làm nó vô cùng phẫn nộ. Truy đuổi tới đây lại thấy có kẻ đã chờ sẵn càng khiến yêu thú trở nên điên cuồng liền thay đổi chủ đích hướng ba người bọn họ lao tới.

-Tiên Đằng Giáng Lâm.

Tưởng Niệm thủ đoạn quả thật đã không nhỏ tăng lên, từng cọng dây gai thô to như eo người trưởng thành chui lên từ mặt đất. Chúng như những sinh vật có tính mạng bám chặt lấy tứ chi yêu hổ, càng vùng vẫy những căn dây gai càng quấn chặt từng tia tiên huyết do gai nhọn cắm sâu vào da thịt đã bắn ra.

-Không tệ nha, Niệm nhi rõ ràng có thể tự thân chế ngự một đầu cấp hai yêu thú, nàng tu vi cũng chỉ là Trúc Cơ tầng 1, quả không đơn giản.

Trần Duyên thầm tắt lưỡi, đừng nói là yêu thú Đinh đẵng, dù là yêu thú Bính đẵng thì Trúc Cơ tầng 1 tu sĩ có không nhỏ khả năng ôm hận nằm xuống.

-Tiểu tử ngươi không cần mừng thầm vội, lão phu nhớ không sai thì Kim Xích Hổ vẫn còn một chiêu thức bảo mệnh a. Kia rồi, Cuồng Bạo thật sự đã được yêu hổ kia vận dụng.

Chu lão hứng khởi nhìn đầu xích hổ toàn thân càng trở nên trói lọi, không chỉ có thế lực lượng trở nên bạo tăng rõ rệt. Tứ chi phình to khiến những căn dây gai vốn trói chặt bên dưới lần lượt bị kéo đứt.

-Như Phong sư đệ, ta đã tới giới hạn còn không nhanh ra tay.

-Tiêu Phong Kiếm Pháp – Sát Tâm Kiếm.

Đại kiếm vốn được hắn dùng nguyên khí khống chế trôi lơ lững trên không trung bỗng nhiên dùng tốc độ khó tin bắn tới yêu hổ nơi hiểm yếu nhất.

Yêu thú cấp 2 vốn đã hình thành linh trí, mấy trăm năm lăn lộn khiến nó cảm nhận được to lớn hiểm nguy đang lao tới. Liều mạng, mặc những căn dây gai đã cắt vào xương cốt Kim Xích Hổ nghiêng người, trong khoảng khắc đại kiếm trượt khỏi mi tâm cắt đi một bên tai, cứ như vậy lao tới chặt gãy hàng đại thụ phía sau khiến chúng không khác gì đậu phụ.

Tính mạng được kéo về Xích Kim Hổ không những không sợ hãi lại càng trở nên hoang dại, cả người đầy tinh huyết càng thúc dục bản tính khát mồi lên tới đỉnh điểm.

Đại chiêu vừa rồi không những mang tốc độ khó tin nổi mà uy lực cũng kinh người chỉ xuyết chút nữa liền đem một đầu cấp 2 yêu thú miễu sát. Nhưng để thi triễn cũng phải trả cái giá không nhỏ, Như Phong trong người chân khí hầu như đã cạn kiệt, binh khí chưa thể thu hồi bất lực nhìn yêu thú xông tới.

-Uy Long Ngâm.

Bạch Long miệng ngọc phát ra thanh âm không chỉ chói tai, ẩn ẩn trong đó là tác dụng công phá linh hồn. Kim Xích Hổ không kịp đề phòng đành lĩnh trọn, cả người bị đánh xa gần mười dặm kịp thời cứu Như Phong một mạng.

Tận dụng yêu hổ chưa lấy lại tỉnh táo ba người nhanh chân hội họp, cả ba tuy pháp lực không còn ở mức đỉnh phong nhưng khi kết hợp cũng đủ sức cùng đầu yêu thú kia triền đấu, sinh sinh chèn ép nó cho tới chết.

Kim Xích Hổ nữa ngày giao đấu nhưng ba cái gai trong mắt kia thập phần ương ngạnh dù nó đã vận dụng không ít thủ đoạn hai bên đều đã trọng thương nhưng tình hình vẫn chưa thể ngã ngũ.

Hai tai tinh nhạy trong khoảng khắc nghe được chuyển động phía sau, yêu hổ đề phòng tránh ra xa, thân ảnh một nhân loại xuất hiện sau tán lá. Không chần chờ Kim Xích Hổ gầm lớn, ngũ trảo sắc nhọn như muốn xé toạc hắn.

-Khà khà khà, ngươi hành động quả nhiên không ngoài dự đoán của ta.

Trần Duyên cố tình gây ra động tĩnh, yêu thú đều có bản tính tránh nặng tìm nhẹ, so với ba người Tưởng Niệm khó chơi kia thì một kẻ đơn độc như hắn chính là con mồi vô cùng thích hợp. Ba người Tưởng Niệm bề ngoài vẫn còn trong tình thế giằng co nhưng lại thập phần hung hiểm, bọn họ rõ ràng chưa từng chiến đấu cùng cấp 2 yêu thú. Thực lực bản thân tuy có chút vượt trội nhưng vẫn không thể sơm kết thúc tính mạng của yêu vật này.

Trông thấy yêu thú bỏ đi ba người thở phào nhẹ nhõm, nhưng theo phương hướng mà Xích Kim Hổ phóng đi sắc mặt ba người đều có chút khó coi.

-Không ổn là đại sư huynh.

Bạch Long hoảng hốt, Kim Xích Hổ trong cơn khát máu nếu như Trần Duyên bị nó phát hiện thì…ba người nhìn nhau không nói tự thông đều phi người bám theo yêu thú.

Trần Duyên nhẹ nhàng phóng người xuống đất, hai mắt đánh giá đầu yêu thú kia, hắn bề ngoài không có gì là kẻ sắp xung trận.

-Tiểu Mập Mạp lần này không cần ngươi ra tay, ta muốn kiểm chứng nhục thân sau khi trải qua Khô Mộc Đại Pháp rèn luyện đã trở nên cường đại tới mức nào.

Tinh Thần Trùng hăng hái muốn lập công nhưng lại bị Trần Duyên đổ một gáo nước lạnh trở nên mất hứng đành cuộn người trên vai hắn chứng kiến kịch hay.

-Kim Xích Hổ ngươi xuất hiện rất đúng lúc, mấy mươi năm qua coi như ngươi là vật để Trần Duyên ta khai đao đi.

-Khô Mộc Đại Pháp.

Chân Khí chuyển động, công pháp được Trần Duyên dễ dàng vận chuyển. Nhục thể trở nên khô héo, làn da xiết chặt lại khiến hắn ốm đi một vòng. Nhưng đừng vì vậy mà coi thường những tiểu thảo dưới chân lần lượt bị khí thế phóng ra đổ ngã rạp xuống đất.

Hữu thủ xiết chặt thành quyền tay áo bay phấp phới, Xích Kim Hổ đã ở ngay trước mặt. Trần Duyên bất chợt biến mất ngay trước mắt khiến yêu hổ giật mình, chỉ một khắc sau không biết từ đâu cơn thống khổ ập tới.

Cả đầu lâu như bị đấm thủng, những chiếc nanh sắc nhọn dễ dàng nghiền nát nham thạch cũng bị đánh gãy tan tác. Cả ngươi như viên đạn lạc bay ngược trở về.

Ba người nội tâm bất an lao đi bỗng chốc nhận ra một thứ hình thù kì lạ đang tiến đến, nghiêng người tránh né thì hình ảnh Kim Xích Hổ huyết nhục đầy mình hiện lên làm cho cả ba người không thể tin vào trong mắt.