Huyền Vũ Hồng Liên tới tay Trần Duyên liền nhốt mình trong mật thất 10 ngày 10 đêm, các nàng trước nay chưa từng thấy hắn đối với một phần linh dược lại hao tâm tổn sức tới mức này.
-Kim Liên, chủ nhân cho gọi muội.
Hạ Thảo bước ra từ mật thất, trông nàng y phục có chút chật vật nhưng sắc mặt tươi tỉnh vạn phần. Nàng tâm tình cực tốt nắm Kim Liên tay ngọc dẫn vào trong khi mĩ phụ lại thập phần khó hiểu.
-Hạ Thảo tỉ, tướng công mấy ngày nay không phải tâm chí đều đầu nhập vào bảo vật kia sao, không lẽ muội có thể góp sức công sức cho chàng.
-Hi hi hi muội không nên quá lo nghĩ, ta khẳng định khi muội trông thấy thứ này sẽ thập phần yêu thích a.
Tỉ muội càng úp mở càng khiến nàng bồn chồn, hồi hợp.
-Chủ nhân, nô tì đã đưa Liên muội tới a.
Nàng thanh âm ma mị truyền vào.
-Tướng công cho gọi thiếp.
Kim Liên dù đặt trong hàng ngũ mĩ nhân của Hợp Hoang Môn trước kia cũng thập phần nổi bật. Nhưng đó không phải là thứ lợi hại nhất, nàng bản lĩnh chính là dâm mị từ tận xương tủy, nam nhân không may tới gần nàng không khác gì đất khô lâu ngày gặp mưa rào. Nếu không phải thường ngày mĩ phụ thập phần khống chế khí tức bản thân e rằng trong tầng lớp đệ tử Hợp Hoang Môn đã loạn lên một đoàn.
Nàng lúc này trên người khoát lên y phục không quá xa hoa nhưng chỉ cần nhìn chất liệu bên ngoài liền nhận ra không phải thứ tầm thường. Lưu Tình Ty đông ấm, hạ mát thứ tơ tằm này không phải kẻ nào cũng dám bỏ ra mang về tặng cho ái thê. Ngoài công dụng dưỡng nhan thì thứ này lại không hề trợ giúp tu luyện mà giá cả lại không rẻ. Ban đầu nhận xấp lụa từ hắn chính các nàng cũng không tin vào mắt mình, đây là thứ yêu thích chí mạng đối với nữ nhân.
Nàng vốn nhan sắc hơn người lại khoát trên người Lưu Tình Ty không khác gì hổ mọc thêm cánh, mĩ phụ nhận ra Trần Duyên đối với nàng mang trên người thứ này càng khiến hắn mê đắm nàng hơn. Từ đó Kim Liên thập phần chăm chút cho y phục, đối với nàng chỉ cần Trần Duyên yêu thương đó chính là đền đáp lớn nhất.
-Liên nhi lại đây, tướng công có thứ tốt muốn cho nàng xem.
Nàng mị tới tận xương, mỗi lần hắn nhìn tới nàng thứ duy nhất có thể nghĩ tới là cái giường. Đối với nữ nhân này chỉ có đè nàng xuống đối với hạ thân hắn hầu hạ mới có thể giải tỏa khát khao lớn nhất của nam nhân.
Quả nhiên không khiến sắc lang hắn thất vọng, mĩ phụ nhẹ “ưm” một tiếng mị nhãn chớp động, ngọc thể nhu nhuyễn xà vào lòng hắn.
-Hít hà…
-Khà khà khà…
Hương thơm nữ nhân xộc lên mũi Trần sắc lang khoái trá ôm trầm lấy nàng không buông.
-Chủ nhân nên vào chính sự a, không phải chàng có điều gì muốn nói cùng Liên muội sao?
Hạ Thảo từ phía sau nhẹ nhàng khoát eo hắn, nàng vẫn như vậy khí chất ngây ngô cùng nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn làm cho nam nhân bất giác muốn cả đời che chở cho nàng.
-Có phải nữ nô của ta ăn giấm chua phải không, ta không phải đã đền bù cho nàng rồi sao.
Mĩ nhân sắc hồng đỏ ửng, nàng hiểu ý đền bù hắn nói là gì. Trần Duyên xấu xa nhẹ nhàng đặt trên môi nàng một nụ hôn, từ trong túi trữ vật lấy ra liên hoa lớn chừng nắm tay trân quý nâng lên.
-Liên nhi ắt hẳn nàng nhận ra thứ này a.
-Đây không phải là trăm năm Huyền Vũ Hồng Liên mà chàng rất chân quý sao?
Nàng thập phần khó hiểu, bảo vật này không dưới 3 lần Trần Duyên cao hứng khoe khoang không dứt. Như thể tiểu hài tử có trong tay hồ lô đường, mỗi lần như vậy nàng cùng các tỉ muội đều tủm tỉm cười.
-Ha ha ha thứ này có trân quý tới đâu cũng làm sao sánh bằng thê tử của ta chứ.
-Hừ, chàng chỉ có công phu miệng lưỡi là lợi hại nhất.
Nàng không cho là đúng, nhưng lại cực kì hưởng thụ lời dụ hoặc của hắn. Tuy ngoài miệng trách móc, người ngọc lại càng dính chặt vào Trần Duyên không rời.
-Có trời cao làm chứng a, lời tướng công nói không hề dối trá. Lần này ta đem cây linh dược này tới tay chính là vì nàng.
-Vì thiếp?
Mĩ phụ sững sờ.
-Đây chính là bí pháp mà ta tình cờ lấy được, có thể khiến một phần cực kì trân quý linh dược luyện thành pháp bảo mà vẫn có thể giữ lại cho chúng sự sống.
Trần Duyên thập phần hưng phấn, “tình cờ” hắn nói đương nhiên là do hắn đã tốn không ít công sức lấy được từ Chu lão. Chính Trần Duyên cũng không ngờ rằng chỉ cần lần đầu ra tay đã thành công ngoài ý muốn.
-Đây…đây là của thiếp pháp bảo sao?
Nàng vẫn còn không tin vào mắt mình, ngọc thủ run run chạm nhẹ.
-Không phải của nàng còn ai có thể xứng với bảo vật này, lại đây tướng công đã tổn hao không ít chân khí mới có thể thành công dưỡng dục, để ta giúp nàng đưa pháp bảo vào trong thể nội tiếp tục thuần dưỡng.
-Nhưng…nhưng thứ này quá trân quý, thiếp không dám một mình nhận lấy. Hay là chàng để Hạ Thảo tỉ hưởng dụng, thiếp nghĩ Huyền Vũ Hồng Liên này…
Kim Liên cùng Hạ Thảo hai nàng thân nhau như tỉ muội nhưng nàng tự biết bản thân không thể so kè ân sủng cùng Hạ Thảo, đối với hắn các nàng đều thứ thú quý báu nhưng Hạ thảo luôn là bảo vật trân quý nhất.
-Muội không cần phải chối từ, đây là tướng công dụng tâm lương khổ hao phí không biết tâm tư mới tìm ra. Chút nữa khi muội hoàn toàn nhận chủ liền biết thứ này hảo dụng ý.
Hạ Thảo tâm tư cởi mởi, đối với nàng Trần Duyên chưa hề tính toán qua. Thứ hắn nói không hợp với nàng chính là không hợp, nàng thập phần tinh rằng hắn sẽ không khiến nàng phải chịu thiệt thòi.
-Ha ha ha để ta giúp nàng dễ dàng nhận chủ.
Tay heo nhẹ nhàng luồng về phía sau, nút thắt cằm giữ yếm hoa không hay biết bị Trần đại sắc lang không tốn sức lực khai thông. Cặp bạch thỏ không còn gì trói buộc mạnh mẽ giương cao bật tung yếm hoa ra ngoài.
-Khà khà tướng công đoán không sai a, thứ này làm sao có thể kiềm giữ hai đại hung vật này chứ.
Hửu thủ đỡ lấy nàng, tả thủ nâng niu đài sen nhẹ nhàng đưa vào nàng ngực trái. Huyền Vũ Hồng Liên không chút kháng cự xuyên qua da thịt nhập vào nàng thể nội.
Pháp bảo vừa dung nhập chân khí trong người liền sôi sục, không hề có một chút thống khổ bởi vì Trần Duyên đã thận trọng bao bọc lấy phần chân khí bài ngoại vốn là thứ mang lại cho nàng nhiều thống khổ. Mọi thứ dễ dàng trôi qua nhanh chóng, mĩ phụ mắt phương liêm diêm từ từ sáng tỏ.
-Tướng công, thiếp thật sự đã du nhập pháp bảo Huyền Vũ Hồng Liên sao?
-Đương nhiên, ta đã bao giờ nói dối tiểu bảo bối của ta bao giờ chưa.
Nói về niên kỉ sợ rằng hắn còn ít hơn so với nàng vài năm nhưng mở miệng luôn gọi các nàng là tiểu bảo bối. Kim Liên thở phào nhẹ nhõm chợt nhận ra có gì đó không ổn, Trần Duyên tả hữu sau khi giúp nàng du nhập pháp bảo vẫn không hề tách rời, thậm chí nàng còn cảm nhận được hắn bí mật dùng lực hưởng thụ không ít.
-Vậy tại sao chàng còn không buông tha thiếp.
-Ta chỉ muốn xem xét mạch nàng đã ổn định chưa.
Hắn xấu xa không nhìn mặt mũi đưa ra một nguyên cớ thập phần khó tin. Trần Duyên mỉm cười, Thiên Hạ Hồng Lô khẽ vận, vô hình chân khí từ tay hắn len lõi vào trong nàng.
-Tướng công xấu, chỉ cần chàng muốn thiếp ngọc thể đều tuy chàng hưởng dụng, không ngờ tướng công lại dụng tới hậu thủ này.
Kim Liên trong thanh âm đã không che giấu được từng hơi thở nặng nhọc, nàng không quên giận dỗi đồng thời ném mị nhãn về phía hắn.
-Nàng mau tế ra pháp bảo ngưng thần thúc dụng.
Mĩ phụ y lời làm theo, đài sen to lớn đở lấy Trần Duyên cùng nàng, từ những cánh hoa một mùi hương dịu ngọt nhẹ nhàng đẩy lùi mọi dục vọng mà nàng bị Trần Duyên khơi dậy. Chỉ hai hô hấp trôi qua tia vô hình chân khí đã không còn tác dụng, mĩ phụ song mục thanh minh không hề vương vấn một tia dục vọng.
-Pháp bảo này công dụng quá thần kì, có thể kéo thiếp từ trong dục vọng bình yên thoát ra.
-Điều này cũng là ngoài dự kiến của ta, không ngờ vạn năm Huyền Vũ Hồng Liên lại cùng nàng hòa hợp tới mức này.
Kim Liên nội tâm thập phần cảm động, nàng ngay tức khắc nhận ra hắn vì lo lắng cho nàng mỗi khi phát bệnh lại đau khổ như chết đi sống lại mà đã không tiếc tổn hao linh thạch. Đừng nghĩ Trần Duyên bình thường đối với linh thạch vô lo vô nghĩ, trăm vạn linh thạch đã là hắn vốn gốc, nhưng hắn vẫn cắn răng không chút nghĩ ngợi, tất cả đều là vì nàng.
-Nơi này không thể phù hợp hơn, tướng công chàng có nghỉ như thiếp không.
Dâm phụ đã lộ mặt. Nàng không còn thúc dục pháp bảo, mặc cho tia vô hình chân khí kia tiếp tục tàn bạo bên trong nội thể. Người ngọc nóng ran, Trần Duyên ngoài ý muốn nhận ra trên chân hắn, hạ thể của nàng đã là một mảnh lầy lội.
Nàng hiểu rõ bây giờ ngoài thân thể này ra nàng không còn gì có thể trả ơn cho hắn. Mĩ phụ một mặt tận tình bày ra thứ hắn ưa thích nhất, “dâm phụ” không tiếc hết thảy cùng Trần Duyên quần chiến một đoàn.