Nắm trong tay địa đồ Trần Duyên thập phần hài lòng, tuy nội tâm có chút nôn nóng nhưng cũng không vội đi ngay. Dù sao một tên tu sĩ Trúc Cơ mất tích vài ba tháng cũng không phải là điều gì thất thường.
-Lam Linh đạo hữu có được địa đồ tường tận tới mức này ắt hẵn cũng là người vùng này đi?
-Không sai, ta động phủ xác thực là gần đó kiến tạo nên mới có thể cùng tên súc sinh kia có chút qua lại.
Nàng nghiến răng hận không thể tự tay xé hắn thành trăm mảnh.
-Nếu đã như vậy thì lại càng thuận tiện, mãnh long không thể so sánh cùng địa đầu xà. Hay là đạo hữu vì ta mà dẫn đường, không phải chính đạo hữu cũng muốn đem hùng mật quay trở về sao?
-Chuyện này…
Lam Linh có chút do dự, dù hắn đã ra tay nghĩa hiệp cứu nàng một mạng nhưng mĩ phụ cũng nhìn ra được chủ ý của hắn hoàn toàn đặt lên người của tên Thiên Dẫn xấu số. Nàng cũng chỉ là vận số không tệ trùng hợp không phải chết. Lúc này trong người nội thương còn chưa thể hồi phục nếu như tên kia giỡ trò thì…
-Nếu như đạo hữu đã có chuyện khó nói thì ta cũng không cưỡng cầu, chỉ là đừng nhắc tới nội thương trầm trọng kia, chỉ cần dâm độc phát tán ngươi liền chôn xác tại nơi đây thôi.
Hắn mặt ngoài thiếu kiên nhẫn, hừ lạnh quay người trực tiếp bỏ đi. Mĩ phụ chột dạ, nàng ngọc thủ xiết chặt quyết dẹp bỏ mâu thuẫn trong đầu vội vàng chạy tới khẩn khoảng cầu xin.
-Đạo hữu chớ nổi khí a, chỉ là ta trong người trúng độc đã khó có thể kiềm nén, sợ rằng đi cùng ngươi ta sẽ không thể chịu nổi mà…
Nới tới đây nàng trên mặt như đã phủ lên lớp phấn hồng, ngượng ngùng không dám nhìn hắn. Mĩ phụ lúc này không khác gì một tiểu cô nương đang phát xuân, dù cho hắn và nàng có cách xa mười bước nhưng khí chất nam nhân từ Trần Duyên vẫn khiến nàng tâm trí như bị mê đảo.
-Thì ra là ta đã hiểu lầm, Lam Linh đạo hữu không cần phải bận tâm.
Trần Duyên nhẹ cười quay đi, khoảng chừng một chén trà hắn quay lại phía sau còn dẫn theo một cô nương. Trông thấy Lam Linh nghi hoặc hắn cũng không ngần ngại bước tới.
-Để ta giới thiệu đây là nương tử của ta nàng nhũ danh là Kim Liên, Liên nhi đây là Lam Linh đạo hữu mà ta đã kể cho nàng nghe.
-Thì ra là Trần Duyên đạo hữu đã có song tu đạo lữ, Lam Linh ra mắt Kim Liên đạo hữu.
Khi biết được hắn đã có thê tử nàng tưởng chừng nội tâm trút bỏ một mối lo âu không nhỏ, nhưng không biết từ đâu môt cảm giác thấp phần khó chịu trỗi dậy khiến nàng đối với vị thê tử kia của hắn rõ rằng lại nhìn không thuận mắt.
-Lam Linh đạo hữu chớ khách sáo, muội đã nghe tướng công nhắc tới tình cảnh đáng thương của tỉ khiến muội thập phần xót xa. Điều này càng làm muội nhớ tới bản thân khi xưa nếu không có tướng công xuất hiện thì muội đã không biết phải lưu lạc tới phương trời nào.
Kim Liên hồng bào kín kẻ, suối tóc búi cao, từng lời nói cử chỉ không hề thua kém một phu nhân nhà quyền quý. So với trước kia quả nhiên đã khác xa một trời một vực.
-Ha ha ha nàng quả nhiên cùng Lam Linh đạo hữu trò chuyện vô cùng hợp đạo a, lúc này trời đã không còn sớm hay là chúng ta khởi hành kẻo muộn.
Hai nàng gật đầu tán thành, từ nơi đây để đên Song Hà Quốc chính là ba tháng không thể nhanh hơn. Nếu như cứ mãi chần chừ sẽ hỏng việc lớn.
-Lam Linh tỉ nội thương trong người rất trầm trọng hay là không nên bộ hành nếu không khó có thể hồi phục.
-Nhưng nơi đây tứ phía là rừng rậm, chúng ta không thể phi hành được.
Kiêm Liên gật đầu mỉm cười ra hiệu cho nàng yên lòng, ngọc thủ khẽ bắt ấn, từ trên người mĩ phụ hồng quang nhẹ nhàng bao phủ.
-Huyền Vũ Hồng Liên.
Hồng Liên ngũ phiến phơn phớt hồng, phiêu miễu giữa hư không. Đã là nữ nhân đứng trước tạo vật thánh khiết, tuyệt mĩ như vậy làm sao có thể không ngơ ngác.
-Lam Linh tỉ cùng muội lên đây đi, đường còn xa chúng ta không thể tiếp tục lãng phí a.
Kim Liên lời nói như đối với thân thuộc tỉ muội khiến nàng cũng không tiện chối từ, ngại ngùng nắm lấy tay ngọc từng bước lên phía trên đài sen.
-Mộc linh khí nơi đây quá hùng hậu quá bất khả tư nghị a.
Ngay tức khắc với tu vi cao thâm Lam Linh đã nhanh chóng nhận ra xung quanh đã thây đổi nghiêng trời lệch đất. Trước kia trong động phủ dù đã cố ý phí không ít linh thạch mang về Tụ Linh Trận có thể hấp thu xung quanh tinh hoa trời đất đề cao nữa thành linh khí. Chỉ nhiêu đó thôi đã tiêu tốn của nàng hơn 3 vạn linh thạch đó chính là tích xúc hơn trăm năm của nàng.
-Hi hi hi muội tự bêu xấu rồi, Huyền Vũ Hồng Liên này không chỉ là pháp bảo có lực lượng sát thương không tệ, nhưng trọng yếu nhất là có thể khiến người tu luyện có thể thanh tĩnh, tránh bớt tâm ma.
Nàng đối với cái này pháp bảo thập phần trân quý có thể nói đó là tính mạng thứ hai của mình. Trần Duyên trong một buổi đấu giá nhỏ đã không tiếc hết thảy bỏ ra trăm vạn linh thạch, có thể nói đó là một con số không tưởng dù là tu sĩ Kim Đan kì cũng có chút cảm thấy thịt đau.
Nhìn dáng vẻ trân quý của hắn các nàng cũng suy đoán không ít nguyên do Trần Duyên bằng mọi giá đoạt tới tay.