Chương 23: Viêm Hi Long 2

Chương 23: Viêm Hi Long 2

"Yên Vân Hoàng tộc trưởng đến thăm ta không báo trước thì thôi, cớ sao lại nói xấu ta." Viêm Hi Long cười lớn đi đến chỗ Võ Huyền, hắn cười nói với Yên Nhu.

Viêm Hi Long thân hình cực lớn, Võ Huyền đứng trước mặt hắn chỉ cao đến bắp chân của hắn, trông chẳng khác nào bố đứng với con cả.

Viêm Hi Long tươi cười nhìn Võ Huyền. "Tiểu bằng hữu này là?"

"Là khách của ta, cũng là bằng hữu mới của ta, Viêm Hi Long tộc trưởng, lần gặp cuối cùng của chúng ta, ta đã cánh cáo ngươi đừng dùng giọng điệu như lão già nói chuyện với ta được không? Ta biết ngươi hâm mộ, bái phục, gì gì đó với Mộ Dương lão, nhưng không cần đến cả cách nói chuyện cũng giống như vậy."

"Yên Vân Hoàng tộc trưởng, ngươi không hiểu ta, Mộ Dương Thánh Huyền là bất diệt." Viêm Hi Long vỗ ngực, ánh mắt hắn mang theo vẻ tự hào vô tận.

"Ta không thèm quản ngươi, cho ta mượn ba viên long đan." Yên Nhu mặc kệ tên dở hơi Viêm Hi Long, nàng nói thẳng ra ý định của mình đến đây của mình.

Viêm Hi Long lập tức tự bộ dạng cợt nhả chuyển sang bộ mặt vô cùng nghiêm túc, hắn nheo mắt nhìn Yên Nhu. "Lý do? Yên Vân Hoàng tộc trưởng nên biết trong mấy ngàn năm này, long đan bên trong long quật chỉ có vào không có ra, đó là tôn nghiêm của Hỏa Long tộc.

"Ngươi có muốn tìm truyền thừa của Hỏa Long Thánh Huyền không? Nếu đã không muốn, vậy ta đi tìm Dạ Điệp tộc trưởng, ta nghĩ nàng ấy sẽ đồng ý với yêu cầu của ta và tìm được truyền thừa của Dạ Điệp Thánh Huyền." Yên Nhu liếc mắt nhìn Viêm Hi Long, nàng vẫy cánh ra hiệu cho Võ Huyền rời đi.

"Tìm truyền thừa của các vị thánh huyền, ngươi muốn ta đưa long đan cho bằng hữu của ngươi và để hắn trở về Khống Thú đại lục, tìm truyền thừa của ba thánh huyền thông qua long đan, yên hoàng đan và dạ điệp đan." Viêm Hi Long dơ cánh tay to lớn ngăn cản trước mặt Võ Huyền không để hắn rời đi, hắn hỏi Yên Nhu.

"Phải."

"Ngươi định giao tinh hoa của các tộc cho một bằng hữu nhân loại chỉ là nhị cấp sơ kỳ, Yên Vân Hoàng tộc trưởng, có phải ngươi không thể đột phá lên thánh huyền dẫn đến bị điên rồi phải không?" Viêm Hi Long nghi hoặc nhìn Yên Nhu.

Viêm Hi Long vừa nói hết câu, một nắm đấm màu trắng đánh thẳng lên đầu hắn, khiến hắn ngã nhào ra đất.

"Viêm Hi Long, có phải quá lâu ngươi không ăn đòn rồi hay không?" Yên Nhu hừ lạnh nói.

"Đừng, đừng, đại tỷ tha cho ta, nhưng ta thật sự không giao long đan cho bằng hữu của ngươi, phải biết năm đó cha ta cùng năm vị thánh huyền không rõ chết ở đâu, để cho bằng hữu của ngươi đi tìm chỉ sợ không ổn." Viêm Hi Long bật người ngồi dậy, nghiêm túc nói với Yên Nhu.

"Nếu không thử, đợi bao giờ mới tìm được, ta và ngươi hiểu rõ, với sức của chúng ta và tình hình của Thiên Thú Giới hiện tại, chúng ta không thể đột phá được lên thánh huyền, và điều đó có nghĩa, chúng ta sẽ chết già ở Thiên Thú giới." Yên Nhu nhìn Viêm Hi Long mà nói.

"Và ta có thể khẳng định với ngươi, bằng hữu của ta không phải là một nhân loại tầm thường, ta có thể khẳng định với ngươi, Võ Huyền dù có sinh ra ở kỷ nguyên của chúng ta cũng là thiên tài đứng đầu của nhân tộc."

Viêm Hi Long dùng ánh mắt dò xét Võ Huyền, xong hắn thở dài một tiếng. "Được, nếu tỷ đã nói như vậy ta có thể giao long đan cho vị bằng hữu này, nhưng vị băng hữu đây phải thông qua khảo hạch của một long tộc chân chính."

"Tắm trong Long Hà của Hỏa Long tộc ba ngày."

Viêm Hi Long chỉ tay xuống dòng dung nham đang nóng chảy.

"Viêm Hi Long, ngươi... Võ Huyền đi thôi, ta dẫn ngươi tới gặp Dạ Điệp tộc trưởng." Yên Nhu có phần tức giận hét lên.

Võ Huyền là người nàng nhờ tới, hiện giờ Viêm Hi Long làm vậy chẳng khác nào đánh vào mặt nàng cả, nàng cũng đã nói, nếu Viêm Hi Long không đồng ý nàng sẽ đi, hắn là người ngăn nàng và Võ Huyền lại, giờ lại còn đưa ra thách đố, khiến nàng cảm thấy hắn bệnh ngày càng nặng.

"Bằng hữu, không phải ngươi là thiên tài của nhân tộc hay sao, chẳng lẽ chỉ vừa gặp chút khó đã từ bò hay sao." Viêm Hi Long khoanh tay nhìn Võ Huyền mà cười lớn, ý vị mười phần nói rằng nếu ngươi rời đi thì ngươi chính là tên hèn nhát.

"Võ Huyền, đừng để hắn khích..." Yên Nhu liền mở miệng ngăn Võ Huyền lại thì bị hắn chặn đứng.

"Viêm Hi Long tộc trưởng, người thật ra không cần khích tướng một đứa trẻ như ta, ta chẳng phải là thiên tài nhân tộc gì đâu, chỉ là một đứa trẻ bình thường, may mắn được Yên Nhu coi là bạn." Võ Huyền ngẩng đầu nói với Viêm Hi Long,

"Nàng muốn ta giúp khi trở về đại lục, nhờ vào yên hoàng đan để tìm kiếm truyền thừa mà Yên Vân Thánh Huyền để lại, và nàng nói nếu chỉ có yên hoàng đan khó mà tìm được truyền thừa của Yên Vân Thành Hoàng."

"Thế nên mới tìm đến Viêm Hi Long tộc trưởng và Dạ Điệp tộc trưởng, muốn mượn nhờ long đan và dạ điệp đan để có thể dễ dàng tìm hai truyền thừa khác của hai vị thánh huyền, và nhờ đó chỉ điểm truyền thừa của Yên Vân Thánh Hoàng."

Viêm Hi Long vuốt vuốt ria mép nhìn Võ Huyền mà cười. "Tiểu bằng hữu, ngươi đúng là một nhân loại xấu tính, miệng lưỡi có thể làm ta lay động ý nghĩ, nhưng thật tiếc là ngươi nếu muốn lấy long đan đi thì vẫn phải tắm qua Long Hà."

Võ Huyền thở ra một tiếng, hắn đáng tiếc nói. "Vậy thì đáng tiếc, long đan xin cứ để ở chỗ Viêm Hi Long tộc trưởng, ta quả thật không dám nhảy xuống Long Hà, chỉ đứng trên đây thôi, ta cũng đã phải nhờ đến Yên Nhu giúp, quả thật không dám nhảy xuống Long Hà."

"Đồ con lươn trơn tuột." Viêm Hi Long thấp giọng nói, hắn hừ nhẹ một tiếng. "Được, ta cho bằng hữu mượn long đan, nhưng ngươi phải giúp ta lấy được truyền thừa của Mộ Dương Thánh Hoàng, truyền thừa của Hỏa Long Thánh Huyền liền cho ngươi."

Võ Huyền vừa nghe Viêm Hi Long nói thì cảm thấy cái đầu có chút nhức, vị tộc trưởng của Hỏa Long tộc bị bệnh đúng là không nhẹ, bất cứ nhân tộc hay linh thú đều cực kỳ quan tâm đến truyền thừa huyết mạch trong tộc, thường không để cho người ngoài lấy được truyền thừa và huyết mạch của tộc.

Và trong trường hợp của Võ Huyền đang nói, thì nếu hắn tìm được truyền thừa của Hỏa Long Thánh Huyền thì không phải mang về cho Viêm Hi Long, mà có thể giữ lại.

Truyền thừa của một thánh huyền nha, dù đối với hắn, truyền thừa của Hỏa Long Thánh Huyền không có tác dụng, nhưng đối với sủng thú của hắn thì có tác dụng rất lớn.

Đổi lại là Viêm Hi Long, Võ Huyền vẫn chẳng hiểu hắn cần truyền thừa của Mộ Dương Thánh Huyền làm gì.

"Tên điên, Hỏa Long Thánh Huyền mà nghe thấy lời ngươi vừa nói chỉ sợ hận không thể chết thêm một lần nữa." Yên Nhu khinh thường nhìn Viêm Hi Long.

"Đại tỷ, ngươi vẫn không hiểu ta." Viêm Hi Long cảm khái nói.

"Hiểu ngươi, để bị lây bệnh từ ngươi, ta không dám." Yên Nhu lúc này ngoảnh hẳn mặt đi, tỏ rõ thái độ, ta không quen ngươi.

"Chuyện mượn long đan coi như đã bàn xong, tiểu bằng hũu, hiện giờ ngươi còn quá yếu, ta đành đưa ngươi trước chút thù lao thì mới có thể giúp ta mau chóng tìm được truyền thừa của Mộ Dương Thánh Huyền." Viêm Hi Long nói.

Viêm Hi Long bất ngờ đập một chưởng vào lưng Võ Huyền.

Hành động của Viêm Hi Long quá nhanh, Võ Huyền chẳng kịp phòng bị, hắn vốn tưởng mình cứ thế bị một chưởng của Viêm Hi Long đánh chết, nhưng cứ chờ mãi mà chẳng có điều gì xảy ra.