Chương 227: Âm Dương Nhu Lực
Lông vũ như mưa rơi xuống trên đầu, Võ Huyền vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn tiếp tục điều khiển băng trồi lên từ dưới mặt hồ chống đỡ lông vũ, còn bản thân lập tức dịch chuyển về mặt hồ bên kia.
Thấy Võ Huyền biến mất, Độc Ánh Vân tiếp tục huy động lông vũ, nàng điều khiển khổng tước khẽ lật mình, lông vũ lập tức rơi tứ phía, lần này mục tiêu nhắm cả đến Tiểu Bạch bên dưới.
Trong lúc, Độc Ánh Vân nhắm vào Tiểu Bạch, Võ Huyền đã dùng Băng Ảnh vượt qua vô số lông vũ tiếp cận Độc Ánh Vân.
Hắn đã quá chán với việc bị Độc Ánh Vân rượt đuổi, nên quyết định chủ động tấn công.
Hàn Song Hồ có lẽ không chịu được quá lâu, nên hắn muốn liều đánh một lần.
Sử dụng Băng Ảnh ba lần, Võ Huyền đã sắp tiếp cận được với Độc Ánh Vân, nàng liền ngưng huy động lông vũ, mà tạo ra một rào chắn bảo vệ bản thân.
Võ Huyền không hoảng loạn, hắn dùng Băng Ảnh lui nhẹ về sau, một cột băng từ dưới mặt hồ đâm lên giúp hắn đứng vững.
Băng xích ngưng tụ sẵn trong tay, chỉ chờ đợi Độc Ánh Vân ngưng sử dụng bảo vệ.
Độc Ánh Vân thấy Võ Huyền không tấn công, nàng tự dưng thu lại Âm Dương Nhu Lực.
Để thi triển được sủng kỹ thiên cấp này, linh lực tiêu hao không nhỏ, mà đối thủ không tấn công tới thì nàng càng không bị tiêu hao thêm nhiều.
Đã Võ Huyền chờ đợi, nàng cũng sẵn sàng phản công trước.
Âm Dương Song Tuyến lập tức được bắn ra, lần này nàng không hề có ý nương tay, luồng sáng hắc bạch cuốn lấy nhau đâm thẳng xuống dưới.
Võ Huyền thấy được uy lực kinh khủng từ m Dương Song Tuyến, hắn lập tức lệnh cho Tiểu Bạch mau tránh, còn bản thân thì lập tức di chuyển lên trên người Độc Ánh Vân.
Khoảng cách đủ gần, hắn lập tức sử dụng Băng Ảnh tiếp cận được.
Bị Võ Huyền nhảy lên sau lưng, Độc Ánh Vân lập tức dựng lông khổng tước muốn đánh bật Võ Huyền ra ngoài.
Lúc này, Võ Huyền đã thu lại chiếc áo từ tơ của Băng Tuyết Điệp, không hề có bảo khí phụ trợ, hắn để mình trần, đằng sau lưng, có một đôi cánh vàng nhỏ đang khẽ cử động.
Ba loại linh lực trong người bộc phát, nhất là quang linh lực nó thiêu đang một mực thiêu đốt dữ dội.
Khí tức trên người hắn bỗng dưng tăng vọt, hắn đang thi triển Cuồng Quang Bạo của Tiểu Bạch.
Cuồng Quang Bạo có hai cách sử dụng, một là hấp thu linh lực từ bên ngoài, kết hợp với linh lực trong cơ thể để tấn công đối thủ như Tiểu Bạch, mỗi lần tấn công trượt, sẽ tích xúc năng lượng tấn công cho lần tấn công tiếp theo.
Còn cách Võ Huyền sử dụng là trực tiếp đốt cháy linh lực trong cơ thể để tăng sức mạnh của bản thân trong thời gian ngắn.
Kết hợp với thân thể bán linh thú của hắn, Võ Huyền triệt đến cảm giác được sức mạnh cơ thể đạt tới tứ cấp.
Không sử dụng sủng kỹ, hắn mạnh mẽ đấm xuống lưng khổng tước, lập tức khiến cho toàn thân khổng tước, cùng Độc Ánh Vân bên trong chấn động.
Làm sao cứ thế bị ăn thiệt thòi, dù Võ Huyền có đạt đến tứ cấp cũng chỉ bằng cấp độ của nàng, mà hiện tại nàng đang cùng Âm Dương Song Hạc kết hợp.
Độc Ánh Vân tâm niệm liền động, con khổng tước ngẩng đầu hót dài một tiếng.
Quang ám linh lực bên trong con khổng tước lập tức cô đọng, bản thể dần dần thu nhỏ lại.
Không rõ Độc Ánh Vân muốn làm gì, Võ Huyền liên tục đấm lên người thân khổng tước.
Sức mạnh của linh lực đang đốt cháy trong cơ thể khiến hắn hưng phấn vô cùng, không quan tâm đến Độc Ánh Vân muốn làm gì, hắn cứ như thế liên tục đấm xuống.
Độc Ánh Vân có mạnh cũng bị ảnh hưởng bởi các đòn tấn công của Võ Huyền, may mà hắn lúc này không có thi triển sủng kỹ, nếu không nàng cũng không thể cứ thế hoàn thành.
Trở lại với hình dáng ban đầu, quanh thân Độc Ánh Vân lúc này, ám linh lực cùng quang linh lực cô đọng có thể nhìn rõ hai màu sắc.
Đôi cánh của Âm Dương Song Hạc cũng đã tách ra, Độc Ánh Vân nhẹ nhàng thở ra một hơi, năm thành linh lực của nàng, sáu thành linh lực của Âm Dương Song Hạc, tất cả đều ngưng tụ thành tất cả linh lực bên ngoài.
Với sức mạnh hiện tại nàng muốn xem Võ Huyền có thể chống đỡ được bao lâu.
Võ Huyền cảm nhận được sức mạnh của Độc Ánh Vân cũng tự động dịch chuyển ra xa.
Biết đây đã là là hồi kết trong lần luyện tập này, chắc chắn Độc Ánh Vân sẽ bung toàn bộ sức mạnh của mình.
Võ Huyền truyền âm qua khống thú tâm cho Tiểu Bạch, rồi lập tức lao lên tấn công.
Tiểu Bạch phía bên dưới bắt đầu được bao quanh bởi ám linh lực, từ mặt hồ mọc lên một khối băng tạo thành đường đi.
Tiểu Bạch lập tức lao lên tấn công, cặp ngà trắng bóng cong vút của nó phát sáng bởi quang linh lực.
Võ Huyền lao vào Độc Ánh Vân, nàng ta liền dùng tay đỡ lấy cú đấm, rồi nhẹ nhàng vứt hắn ra xa.
Biết rõ sức mạnh chênh lệch Võ Huyền một lần nữa lao đến, tranh thủ thời gian cho Tiểu Bạch,
Còn Tiểu Bạch lúc này phi thân lên nhìn như tấn công Độc Ánh Vân nhưng lại mượn đà nhảy sang phần mặt băng bên kia Võ Huyền đã tạo sẵn cho nó.
Tiểu Bạch cứ thế chạy, không có dừng lại, quang linh lực trên người nó ngày càng đậm hơn, mà Tiểu Bạch cũng giống như Võ Huyền, nó đang thiêu đốt cả linh lực trong cơ thể.
Nên màu bạch quang trên cơ thể nó sáng bừng như một ngọn đuốc trắng.
Độc Ánh Vân thấy thế muốn ngăn cản Tiểu Bạch lại, nhưng Võ Huyền vẫn luôn như con gián bám lấy nàng, đánh hắn bay đi một đoạn thì hắn liền nhanh chóng tiếp cận nàng trở lại bằng Băng Ảnh.
Độc Ánh Vân cũng lập tức sử dụng Ảnh Vũ để thoát khỏi sự đeo bám của Võ Huyền, nhưng tên này lại mượn lực lượng từ Hàn Song Hồ để ngăn cản nàng.
Võ Huyền cảm giác linh lực trong người đang dần cạn kiệt, hắn liền giao tiếp với Tiểu Bạch.
Dịch chuyển bằng Băng Ảnh, hắn liền lao tới Độc Ánh Vân.
Thấy hắn lao tới, Độc Ánh Vân lại như cũ muốn đánh hắn bay ra ngoài.
Khi hắn sắp tiếp cận nàng, lập tức sử dụng một lần nữa Băng Ảnh ra phía sau ôm lấy Độc Ánh Vân.
So về sức mạnh linh lực, Võ Huyền có thể không bằng nàng nhưng sức mạnh thân thể thì lớn hơn rất nhiều.
Hắn lại tạo ra mấy sợi băng xích quấn chặt cả hai lại.
Không có không gian, Độc Ánh Vân không thể thi triển Ảnh Vũ thoát đi, nàng chỉ có thể liên tục tấn công từ phía sau đối với Võ Huyền.
Mà nàng cũng không thể ra sát chiêu với hắn, chỉ có thể dùng tay đánh liên tục lên ngực hắn.
Đau đớn lan khắp cơ thể, Võ Huyền nhất quyết không buông tay.
Tiểu Bạch bên dưới lập tức phi lên hai chỗ hai người, bản thân Võ Huyền dùng toàn bộ sức lực còn lại giữ chặt Độc Ánh Vân.
Toàn thân Tiểu Bạch lúc này, quang linh lực đã lớn như một ngọn núi.
Nó trực tiếp nhảy lên đâm vào hai người.
Độc Ánh Vân chỉ có thể dùng Âm Dương Nhu Lực để phòng bị.
Nhưng trước sức mạnh khổng lồ từ Tiểu Bạch, lớp bảo hộ vẫn luôn có thể hấp thu các đòn tấn công của Võ Huyền và Tiểu Bạch nay lập tức có dấu hiệu nứt ra.
Độc Ánh Vân cắn răng dồn hết toàn bộ sức mạnh ra để phòng thủ.
Chỉ có điều đã có chút muộn, Tiểu Bạch đã phá vỡ lớp bảo vệ bên ngoài, nàng chỉ có thể dùng số lực lượng ấy ngưng tụ trước thân.
Tiểu Bạch gầm lên một tiếng, chiếc vòi của nó huy động, quang linh lực tuôn trào dồn toàn bộ lên phía trước muốn xuyên thủng lớp bảo vệ.
Sau một hồi giằng co, Võ Huyền như diều đứt dây ngã xuống dưới, Tiểu Bạch thì kiệt sức.
Độc Ánh Vân cũng đã kiệt sức, song Âm Dương Song Hạc phía sau nàng vẫn còn sức để nàng từ từ đáp xuống.
Tuyết Điệp xuất hiện giữa không trung bắt lấy Võ Huyền, đối với Tiểu Bạch rơi xuống nàng liền phóng ra một sợi tơ trắng đỡ lấy nó.