Chương 226: Hàn Song Hồ
Độc Ánh Vân thi triển Âm Dương Song Tuyến ép Võ Huyền và Tiểu Bạch một đầu.
Không thể thi triển Sát Quang Xích, Băng Quyền lại không có hiệu quả ngăn cản Âm Dương Song Tuyến.
Võ Huyền quyết định lập tức phòng thủ, hắn tạo ra từng tầng băng xích dày đặc chỉ tạo thành từng hàng bắt đầu chắn trước Âm Dương Song Tuyến.
Tiểu Bạch như hiểu ý ngừng thi triển Sát Quang Xích, nó bắt đầu mang theo Võ Huyền mà chạy, từ chiếc vòi không quên bắn ra một đường sáng Sát Quang Xích về phía Độc Ánh Vân.
Độc Ánh Vân tung ra lông vũ liền ngăn cản đường đạn, nàng lập tức vỗ cánh đuổi theo hai người.
Từ miệng con khổng tước, liên tục phun ra một luồng linh lực tấn công khiến cho Tiểu Bạch phải né tránh, làm cản bước đi của cả hai.
Võ Huyền ngồi trên lưng Tiểu Bạch thì đang tìm cách đối phó.
Sử dụng Nộ Thiên Tuyết lúc này không có ích lắm, Hàn Băng Lưu Tinh cũng chưa chắc có thể cản được Độc Ánh Vân, thi triển có thể trượt mà lượng linh lực hao phí rất lớn.
Chỉ có thể đấu như vậy, vỗ vỗ lên lưng Tiểu Bạch, giao tiếp qua khống thú tâm. “Tranh thủ thời gian giúp ta cản nàng lại.”
Trước đó, Điệp Điệp thăng cấp liền hai cấp nhỏ chỉ học được một thiên cấp trung phẩm sủng kỹ gọi là Hàn Song Hồ, băng linh lực ngưng tụ thành hai hồ lớn.
Băng linh lực sẽ nối hai chiếc hồ lại tạo thành một lồng giam, bên trong Hàn Song Hồ khi ngưng tụ thành công, người thi triển có thể cùng mình và đồng bạn tự do di chuyển bên trên hai mặt hồ.
Hàn Song Hồ có thể đâm lên những tảng băng theo ý người thi triển, mà sức chống đỡ từ hồ thì có thể chống lại nhiều đòn tấn công trên một cấp.
Sủng kỹ này tương đối bá đạo, nhưng nhược điểm của nó tiêu tốn khá nhiều linh lực, cũng hơi khó thi triển.
Dù sao chiêu thức này chỉ thi triển vào một vùng nhất định, nó có thể dựa theo linh lực người thi triển mà lớn hơn.
Nếu không tạo được Hàn Song Hồ nhốt trúng địch vào bên trong, coi như là hao phí một lượng lớn linh lực.
Đó là lý do Võ Huyền không hề muốn thi triển nó một lần nào, với một lượng hao phí linh lực ít hơn nhiều, hắn có Băng Ảnh dễ dàng sử dụng hơn.
Có điều, hiện tại hắn cùng chiến đấu với Tiểu Bạch, việc giúp nó có thể đổi hai chiều trên hai mặt hồ có thể dễ dàng tấn công được Độc Ánh Vân.
Chỉ cần có thể hao tổn được Khổng Tước Phi Vũ, khẳng định Độc Ánh Vân sẽ thua.
Vì một khi thi triển Khổng Tước Phi Vũ, Độc Ánh Vân phải rút tám phần linh lực trong cơ thể ra ngưng tụ mà thành.
Chỉ cần tiêu hao được hết số linh lực đấy, Võ Huyền và Tiểu Bạch chỉ cần đối phó với Âm Dương Song Hạc là đủ.
Tiểu Bạch vừa chạy, vừa ngưng tụ ra Sát Quang Xích, nó liền quay đầu bắt đầu bắn ngược về phía Độc Ánh Vân.
Thấy Tiểu Bạch quay lại, nhưng không thấy Võ Huyền ra tay, Độc Ánh Vân hơi đề phòng một chút, không biết vị thiếu chủ này định làm gì.
Cẩn trọng một chút, nàng vẫn sử dụng Âm Dương Song Tuyến đỡ Sát Quang Xích của Tiểu Bạch.
Chỉ là lượng linh lực dùng chỉ năm phần, vừa vặn chặn đứng được Sát Quang Xích.
Xem ra Tiểu Bạch bên dưới không có dùng hết sức, Độc Ánh Vân lại càng thêm đề phòng, nàng cố gắng liếc nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của Võ Huyền.
Không rõ hắn đã dùng Băng Ảnh trốn đi đâu, Độc Ánh Vân lại cảm nhận cả ở sau lưng mình.
Không thấy Võ Huyền có động tác, nàng càng thêm nghi hoặc, thiếu chủ đây là tính làm gì, rõ ràng là nói không được bày trận hay dùng bảo khí, lại càng không được hồi phục linh lực.
Độc Ánh Vân nghĩ thế thì mỉm cười, nhân cách của Võ Huyền nàng vẫn tin được, không cần nghĩ đến chuyện đấy.
Tiếp tục vừa phản công, vừa tìm kiếm Võ Huyền.
Độc Ánh Vân dần phát hiện ra điểm lạ, không khí xung quanh đang ngày càng trở lên lạnh hơn.
Thấy có điểm lạ, nàng lập tức vỗ cánh muốn di chuyển, chỉ là tám hướng liền xuất hiện từng cột băng cắm xuống xung quanh khiến cho nàng không thể thoát ra.
Nhìn xuống dưới, nàng thấy một mặt băng trong suốt giống như hồ, lại nhìn điểm cột nối thẳng lên trên, cũng có mặt hồ tương tự, phản chiếu hình dáng của Khổng Tước Phi Vũ.
Mặt hồ cũng không quá lớn, chỉ lớn hơn một dặm.
Độc Ánh Vân liền phun ra một ngụm độc hỏa muốn thiêu hủy đi những cột chắn.
Hỏa diễm màu xanh không mang theo nhiệt độ phóng ra, từ dưới mặt hồ, lập tức một khối băng bay lên, nó chọn độc hỏa vào bên trong.
Nuốt xong độc hỏa, khối băng liền chìm xuống mặt hồ, phía bên ngoài Hàn Song Hồ, độc hỏa chậm chạp nuốt gọn khối băng rồi tiêu biến.
“Uuu…” Tiểu Bạch hú dài một tiếng, Sát Quang Xích được nó bắn ra lập tức phóng tới Độc Ánh Vân.
Đứng ở mặt hồ bên trên, Võ Huyền liền phóng ra bốn sợi băng xích phóng tới Độc Ánh Vân.
Cảm nhận được mình bị vây công hai đầu, Độc Ánh Vân vội vàng vỗ cánh né tránh.
Sát Quang Xích bắn vào không khí, Tiểu Bạch lại tiếp tục điều khiển nó truy đuổi.
Võ Huyền cắm băng xích lên mặt hồ, bốn sợi băng xích nối chặt với nhau tạo thành một cây cầu xích.
Võ Huyền đạp lên xích đuổi theo Độc Ánh Vân.
Khi Độc Ánh Vân đã ra khỏi tầm tấn công của Tiểu Bạch, Võ Huyền tâm thần khẽ niệm, Tiểu Bạch lập tức chặn đầu nàng, nó tiếp tục phóng ra luồng sáng trắng bạch quang về phía Độc Ánh Vân.
Thấy Tiểu Bạch có thể dễ dàng chặn đầu mình, Độc Ánh Vân biết không thể chạy, đã không chạy được thì nàng không còn lý do gì để không đánh.
Độc Ánh Vân khẽ huy vũ đôi cánh, lông vũ mang theo bạch quang cùng Hắc Quang rơi như mưa xuống dưới.
Độc Ánh Vân muốn dùng lông vũ ẩn chứa linh lực của mình vừa ngăn cản Sát Quang Xích của Tiểu Bạch, vừa muốn tiêu hủy mặt hồ phía bên dưới.
“Muốn hủy đi Hàn Song Hồ của ta, đừng nghĩ.” Võ Huyền lại động tâm niệm, từ dưới mặt, vô số khối băng được nâng lên chắn đỡ.
Lông vũ rơi lên trên các khối băng thì cắm chặt ở trên.
Tạm thời đã có thể chống đỡ được tấn công từ Độc Ánh Vân, Võ Huyền liền sử dụng Băng Phong Cước đá đến.
Hai đầu tấn công, Độc Ánh Vân vẫn không hoảng, nàng ngừng huy động lông vũ, hai cánh xòe rộng, một luồng bạch quang cùng hắc quang mở rộng thành quả cầu bao bọc nàng ở bên trong.
Sát Quang Xích bắn lên trên lập tức bị hóa giải gần như không thấy.
Võ Huyền đá Băng Phong Cước lên lớp lá chắn cũng bị bật trở lại, lực trên hai chân của hắn cũng không còn.
Khẽ vuốt mũi, chiêu thức này giống với chiêu thức trước đó Độc Ánh Vân hóa giải Băng Phong Cước của Võ Huyền.
Có điều chiêu thức này bây giờ có vẻ toàn diện hơn.
Võ Huyền bằng mắt thường có thể thấy rõ, tuy hai chiêu thức của hắn và Tiểu Bạch đánh lên bị hóa giải, nhưng màu sắc trên người của con khổng tước nhạt đi một phần.
“Tiểu Bạch tiếp tục tấn công.” Với linh thú cuồng chiến như Tiểu Bạch, chỉ khi có thể một chiêu hạ gục nó, nếu không nó sẽ liên tục hồi phục, chiến đấu cho đến khi đối thủ mệt chết.
Mà chiến đấu càng lâu, Tiểu Bạch càng thêm mạnh lên.
Đối với đối tượng như Tiểu Bạch, Độc Ánh Vân quyết định không quan tâm đến nó, nàng vỗ cánh né tránh, tìm đến Võ Huyền mà tấn công.
Việc đảo người nhìn lên, khiến Độc Ánh Vân có chút không quen.
Mất vài giây điều chỉnh, Độc Ánh Vân huy động đôi cánh thả ra vô số lông vũ về phía Võ Huyền.