Chương 13: Truyện mua lợn
Khống Thú đại lục cũng tồn toại rất nhiều loại thú bình thường, chúng không có sức tấn công hay công dụng gì, nên chỉ có thể trở thành thức ăn cho các loài khác.
Những người ở khu phía đông này, đa phần cũng giống với các con thú đó, họ cũng chỉ là người bình thường không thể ngưng kết được khống thú tâm hay dưỡng thú tâm, nên chỉ có thể bình đạm săn hoặc nuôi những con thú mang đi bán nhằm duy trì cuộc sống tại đại lục khắc nghiệt này.
Tuy khu vực này đa phần là những người bình thường, nhưng Võ Huyền liếc mắt cũng biết nơi đây do một nhóm người khống thú sư và chiến thú sư cầm đầu.
Ở mỗi một khu vực nhỏ, Võ Huyền đều thấy có chiến thú sư và khống thú sư thực lực giao động từ nhất cấp sơ kỳ và nhất cấp trung kỳ đang ngồi, nằm ở sau các sạp hàng.
Võ Huyền và Tiểu Ngân tiến vào nơi chuyên bán lợn rừng thì không ít kẻ chú ý đến hai người, đặc biệt là Tiểu Ngân, chúng dùng ánh mắt như sói đói khóa chặt nàng.
Song những kẻ đó không đám đến gần hai người, vì Võ Huyền cũng tỏa ra xung động linh lực của nhị cấp sơ kỳ.
Võ Huyền xem một đàn lợn rừng gần trăm con được cột bên trong chuồng, hắn hỏi người bán lợn rừng. "Ta muốn mua hết chỗ này, giá bao nhiêu?"
Người bán lợn nhẩm tính bằng mấy ngón tay thô ráp của mình, xong hắn hướng Võ Huyền nói. "Đại nhân muốn mua hết chỗ lợn rừng này sao, đám lợn của tiểu nhân có chín bảy con đều trên ba mươi cân cả, tiểu nhân chỉ lấy của đại nhân bảy sủng tệ.”
"Tiền của ngươi đây, mang đàn lợn này đến đầu cánh rừng sau trấn." Võ Huyền móc trong túi ra bảy sủng tệ vuông vức đưa cho người bán lợn.
Người bán lợn do đã bán hết đàn lợn cho Võ Huyền, lên hắn cả vợ của hắn buộc hết đàn lợn vào hai cái xe, hai người vững vàng dắt hai cái xe kéo theo đàn lợn tiến về phía khu rừng.
Võ Huyền và Tiểu Ngân cũng theo ngay sau hai vợ chồng người bán lợn cùng đàn lợn.
"Đại ca đến chưa?" Mấy kẻ vừa nãy nhìn chằm chằm Tiểu Ngân tụ hợp lại với nhau, một kẻ hỏi tên vừa chạy từ một xó xỉnh nào đó đến.
"Đại ca nói chúng ta cứ đến thẳng khu rừng, đại ca đang dẫn người đó đấy."
"Đi thôi, đêm nay chúng ta có thể đến Thiết thành dạo chơi, khà khà, gần một trăm sủng tệ, cả con bé kia nữa, lão tử sẽ xin đại ca nếm thử nó." Tiếng cười biến thái vang vọng cả khu vực bán thú, nhiều người bán hàng đã quá quen với nụ cười, trong lòng thầm cầu mong cho người không may mắn bị đám Dạ Lang bang nhắm đến.
Hai vợ chồng người bạn lợn kéo đàn lợn đến cửa rừng thì đã rời đi, Võ Huyền bảo Tiểu Ngân dắt đàn lợn đi về phía ngọn núi, còn chính mình thì ở lại chuẩn bị món quà cho mấy kẻ theo dõi mình.
Từ trong ngực Võ Huyền lấy ra hai bình sứ màu xanh, lắp bình vừa mở ra một mùi tanh nồng bốc ra, song Võ Huyền không để ý đến điều đó, hắn đổ thứ chất lỏng trong một chiếc bình ra tay, linh lực của Võ Huyền ngưng tụ không để thứ chất lỏng trên tay rơi xuống.
Võ Huyền chậm rãi ngồi xuống đất, thứ chất lỏng kia được linh lực của hắn điều khiển từ từ chảy xuống đầu ngón tay hắn.
Chất lỏng hòa với linh lực của Võ Huyền, đầu ngón tay hắn vung trên mặt đất tựa như cây bút lông tung bay trên giấy vậy, mỗi một chỗ Võ Huyền vẽ xuống đều xuất hiện các văn tự màu đỏ đặc biệt.
Nhìn qua trên đất tổng cộng Võ Huyền chỉ vẽ có mười văn tự, song việc này dường như làm hắn có phần mệt mỏi, trên trán hắn mồ hôi lấm tấm chảy ra ướt đẫm cả khuôn mặt bên trong chiếc mặt nạ.
Võ Huyền không vì thế mệt mỏi mà dừng lại, hắn đổ bình chất lỏng còn lại ra tay.
Nhưng hắn không tiếp tục vẽ, mà ngưng tụ nó thành một khối cầu màu đỏ, hắn đặt nó xuống giữa vòng tròn văn tự, ngay khi khối cầu vừa chạm đất, từ nó chảy ra từng tia huyết sắc nối liền với những văn tự trên đất, sau đó chìm xuống dưới mặt đất.
Võ Huyền nhìn thành quả của mình thì mỉm cười, hắn lấy ra một bình sứ khác, đổ thứ chất lỏng lam sắc trong bình vào miệng, linh lực trong người dần hồi phục. "Chỉ là không ngờ trận pháp hoàng cấp hạ phẩm Phá Linh trận tốn nhiều linh lực như vậy, nhưng mong sao không cần dùng đến nó."
Nói rồi, hắn nhắm mắt tập trung hồi phục linh lực.
Đám người Dạ Lang bang cuối cùng cũng đuổi đến, bọn chúng có khoảng ba mươi tên, hầu hết thực lực chỉ có nhất cấp trung kỳ và sơ kỳ, chỉ duy nhất kẻ cầm đầu có cấp độ nhị cấp sơ kỳ ngang bằng với Võ Huyền đuổi đến.
Kẻ cầm đầu nhìn Võ Huyền vẫn đang thản nhiên ngồi dưới đất có vẻ đang tu luyện, hắn không có nhân cơ hội Võ Huyền tu luyện mà tấn công, hắn vẫn cùng người của mình tiến tới vị trí vừa đủ để có thể tiếp cận Võ Huyền, cũng như đủ khoảng cách an toàn để có thể kịp thời rút lui.
Kẻ cầm đầu, dáng người nhỏ thó như chuột, mái tóc dài xù xì che đi nửa khuôn mặt, kết hợp với bộ y phục không được sạch sẽ trên người, trông hắn chẳng khác một con chuột là bao.
Song đừng vì ngoại hình đó mà coi thường, ở Ngưu Giác trấn, trừ trưởng trấn ra thì hắn là kẻ có thực lực cao nhất, người trong trấn gặp hắn cũng phải lễ phép gọi một tiếng. "Hạc ca."
Hạc ca khom người hướng Võ Huyền cúi chào, hắn làm ra bộ dáng lịch sự như quý tôc của Cương Thanh quốc vậy, chỉ là với bộ dáng của hắn thì chẳng thể giống nổi, giọng hắn the thé phát ra. "Bằng hữu đằng kia, không biết ngươi còn muốn mua lợn rừng nữa hay không?"
Võ Huyền nghe giọng Hạc ca thì đứng dậy, hắn nhàn nhạt đáp. "Không."
Hạc ca lại cười, để lộ hàm răng hơi vâu của mình, hắn cười lớn nói. "Vậy thì hết cách, bằng hữu xin đưa cho ta túi sủng tệ trên người của ngươi vậy, huynh đệ của ta đã nhiều ngày không đến Thiết thành vui chơi rồi, lên."
Hạc ca hô lớn một tiếng đám người Dạ Lang bang phía sau hắn liền gào thét xông lên tấn công Võ Huyền, từng tiếng cười ghê rợn lao về phía Võ Huyền.
"Khà, khà, ngươi nên giao sủng tệ ra đây, tránh để cái mạng chó bỏ lại tại nơi này."
"Cạc, cạc, phải phải, còn con bé ngươi dẫn theo đâu rồi, lão tử muốn nó."
"Con Lợn Chết, con bé đó là của lão tử."
Hạc ca nhìn đám tiểu đệ xông lên, hắn cũng nở nụ cười man rợ, toàn thân hắn được bao phủ bởi một luồng kim linh lực màu vàng, cơ thể nhỏ bé của hắn dần to ra, chẳng mấy chốc đống cơ bắp trên thân đã xé nát bộ y phục của hắn, chỉ để chừa chỗ cần che.
Trên thân thể Hạc ca mọc ra từng tầng lông màu vàng sắc nhọn, trên miệng hắn còn mọc ra hai cái răng nanh cong lên như đao.
Hạc ca không giống khống thú sư sẽ cùng sủng thú chiến đấu như Võ Huyền, hắn là một chiến thú sư, chiến thú sư sẽ không thả sủng thú ra chiến đấu, mà sẽ dung hợp tạm thời với sủng thú của mình để chiến đấu, sủng thú của hắn có tên Kim Mao Thiết Trư, linh thú có huyết mạch lam sắc sơ kỳ, trên người mang duy nhất kim linh lực.
Hạc ca tuy đã dung hợp tạm thời với Kim Mao Thiết Trư, nhưng hắn không vội tấn công Võ Huyền, mà nhìn đám thuộc hạ của hắn quần công Võ Huyền.
Vì từ khi đến đây, hắn thấy người đeo mặt nạ kia chưa từng gọi sủng thú, cũng như chưa từng thấy hắn kết hợp với sủng thú, nên hắn vẫn đang đề phòng con sủng thú của Võ Huyền, cũng như thăm dò thực lực của Võ huyền.