Chương 12: Trận chiến sủng thú
"Thứ hai, tên Tản Giang này cũng là dược sư, nên hắn biết nhìn hàng, hắn nhìn dược dịch này thuộc loại tinh phẩm, nên hắn mới xuống tay mua, nếu ta đoán không nhầm thì hắn có thể bán một bình dược dịch khoảng tám đến mười sủng tệ từng loại."
"Nhiều như vậy, vậy chúng ta mau quay lại để đòi lại, không thể để hắn lời như vậy." Tiểu Ngân nghe Võ Huyền nói thì liền quay người, muốn dẫn Võ Huyền quay lại dược quán thật.
"Đừng làm loạn, chỉ có Tản Giang mới bán được cái giá đó thôi, còn chúng ta bán được năm sủng tệ xem là đã lời rồi." Võ Huyền liền kéo Tiểu Ngân lại, hắn nói.
"Tại sao?" Tiểu Ngân tò mò hỏi.
"Hắn là thương nhân, mà thương nhân thì phải có lời mà lời hắn mới làm, đơn giản vậy thôi." Võ Huyền cũng không tiện giải thích nhiều cho Tiểu Ngân.
"Tiểu Huyền, khi nãy Tiểu Ngân cảm thấy Võ Huyền muốn giết tên Tản Giang kia." Tiểu Ngân nhỏ giọng nói.
"Sao Tiểu Ngân lại biết?" Võ Huyền hơi bất ngờ, hắn đã đeo mặt nạ, biểu hiện trên mặt sẽ chẳng ai nhìn thấy, mà suy nghĩ kia cũng chỉ có ở trong đầu, sao Tiểu Ngân lại biết được.
"Tiểu Ngân luôn biết người xung quanh nghĩ gì mà, tên Tản Giang hay mấy tên trong dược quán cũng đều có ý đồ xấu với Tiểu Ngân." Tiểu Ngân ngây thơ nói với Võ Huyền.
Võ Huyền chỉ im lặng gật đầu, thấy một cô bé đẹp như Tiểu Ngân, có không ít kẻ nổi lên ý xấu là bình thường, nhưng bảo hắn giết hết những người đó thì đúng là mệt chết, dù sao con người luôn có ý nghĩ xấu diễn ra trong đầu, nếu chỉ vì vậy mà giết họ thì có lẽ hắn trở thành tên hiếu sát mất.
Điều hắn chú ý hơn cả là khả năng đặc biệt của Tiểu Ngân, thứ mà người ta gọi là đặc kỹ của sủng thú, bỏ đi mấy suy nghĩ trong đầu, hắn chỉ vào hàng chiếc xe kẹo bên đường nói. "Không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa, sang bên kia mua kẹo."
Võ Huyền cùng Tiểu Ngân liền tiến đến chiếc xe bán kẹo bên đường, chọn lấy mấy loại kẹo mút trên chiếc xe, hắn trả tiền cho người bán kẹo rồi đưa kẹo cho Tiểu Ngân, hắn chưa vội rời đi mà hỏi người bán kẹo. "Đại thúc, trong trấn nơi nào bán lợn rừng."
"Đại nhân, tất cả đồ rừng đều bán ở phía đông của trấn, ngài nhớ cẩn thận, nơi đó cũng khá hỗn loạn." Người bán kẹo nhìn Tiểu Ngân xinh xắn thiện ý nhắc nhở Võ Huyền.
"Cảm ơn đại thúc, đi thôi Tiểu Ngân." Võ Huyền hướng người bán kẹo cảm ơn, rồi dắt tay Tiểu Ngân đi về phía đông thành.
Mất độ chưa tới nửa canh giờ, Võ Huyền và Tiểu Ngân đi về phía đông của Ngưu Giác trấn, thì thấy có một đám người đang tụ tập xung quanh, dường như đang xem gì đó, có vẻ tất cả đều rất hào hứng, những người quá khích còn thi nhau hò hét.
Võ Huyền cũng tò mò ngó đầu vào xem thử, chỉ thấy giữa sân, có hai người cùng hai con sủng thú đang liên tục dùng sủng kỹ tấn công nhau.
Sau vài lần tấn công không có hiệu quả, hai người cùng hai con sủng thú liền tách ra.
Võ Huyền liền chú ý tới con sủng thú bên phải đang đứng trước người chủ nhân nó.
Võ Huyền vừa nhìn đã biết con sủng thú tên là là Tật Hỏa Lang, huyết mạch lam sắc hạ phẩm. toàn thân Tật Hỏa Lang phủ lên bộ lông màu đỏ rực, hai cái răng nanh dài sượt giống như hai chiếc dao nhỏ sắc bén, dưới gót chân bùng lên một ngọn lửa nhỏ, ánh mắt Tật Hỏa Lang sắc lạnh nhìn con sủng thú phía đối diện.
Con sủng thú đối diện là một con chuột có lớp lông màu vàng, thân hình béo tròn, đặc biệt nó có chiếc răng cửa dài bằng nửa cơ thể của nó, nhìn tổng thể con chuột này vô cùng ngộ nghĩnh, loài chuột này cũng là linh thú phổ biến nhất ở Khống Thú đại lục, có tên là Thổ Nha Thử, huyết mạch lam sắc hạ phẩm.
Chủ nhân của Tật Hỏa Lang không có chờ đợi nhiều liền ra lệnh cho Tật Hỏa Lang tấn công. "Hỏa Cầu."
Tật Hỏa Lang nghe được lệnh của chủ nhân liền tụ lại một hỏa cầu trước miệng, hỏa cầu được Tật Hỏa Lang ngưng tụ to bằng quả bóng nhỏ, Tật Hỏa Lang rít lên một tiếng Hỏa Cầu liền bắn tới chỗ Thổ Nha Thử.
Chủ nhân của Thổ Nha Thử dáng người có phần thô kệch nhưng cũng tương đối nhanh nhẹn, hắn tiến lên chắn trước mặt Thổ Nha Thử, hai tay gồng mạnh, thổ linh lực ngưng tụ trên hai tay tạo thành một tấm thuẫn màu nâu.
Hỏa Cầu bắn thẳng vào tấm thuẫn màu nâu, hỏa cầu vừa chạm vào tấm thuẫn liền phát nổ, hỏa diễm bắn ra xung quanh, tấm thổ thuẫn cũng chỉ che được phần trên của chủ nhân Thổ Nha Thử, phần thân dưới của hắn lập tức bị hỏa diễm đốt cháy đen.
"Yểm trợ sao." Võ Huyền bên ngoài quan sát được toàn bộ trận đấu, hắn nhỏ giọng nói.
"Tiểu Ngân không nhìn thấy gì, mau cho Tiểu Ngân xem." Tiểu Ngân kéo tay Võ Huyền nói.
Võ Huyền đưa mắt xuống nhìn Tiểu Ngân, cô bé này làm sao có thể không thấy trận đấu chứ, rõ ràng là muốn xem náo nhiệt mà, cũng chẳng còn cách nào mà bế nàng lên, để nàng ngồi trên cổ hắn.
Tiểu Ngân ngồi lên cổ Võ Huyền, nàng cười thích thú, rồi lại liên tục vỗ tay.
Cùng lúc đó, Thổ Nha Thử đã từ lúc nào chui xuống đất để lại một cái lỗ lớn trên mặt đất.
Phía dưới chân Tật Hỏa Lang hơi rung chuyển, nó cũng cảm nhận được nguy hiểm ở dưới mặt đất đang muốn phi thân né tránh khỏi vị trí đang đứng, bất ngờ Thổ Nha Thử từ dưới đất lao lên, tiếng 'chít chít' của nó xem như lời đáp trả đến Tật Hỏa Lang.
Thổ linh lực tụ quanh chiếc răng cửa lớn của nó, sủng kỹ Thổ Nha được Thổ Nha Thử thi triển một cách nhanh chóng, chiếc răng như một cái dùi cứng cáp đâm thẳng vào chân Tật Hỏa Lang đang cố gắng né tránh.
Tật Hỏa Lang bị Thổ Nha Thử nhưng nhanh chóng thoát khỏi, phía dưới chân nó, một mảng thịt bị đâm thủng, máu tươi không ngừng chảy ra.
Chủ nhân của Tật Hỏa Lang phản ứng cũng rất nhanh, thấy sủng thú của mình bị sủng thú của đối phương bất ngờ tập kích thì cũng nhanh chóng phản công, một hỏa cầu trực tiếp được ngưng tụ đánh thẳng lên người của Thổ Nha Thử.
Thổ Nha Thử bị trúng Hỏa Cầu, một mảng lông màu nâu của nó liền bị đốt cháy, nó nhịn đau, chui lại vào cái lỗ lúc nãy mà biến mất.
Chủ nhân của Tật Hỏa Lang tận dụng liền lúc đó, lấy một lá dược liệu đã được nhai nát bịt vào vết máu, rồi dùng băng trắng mà quấn chặt lại.
Hai bên tuy rằng bị thương, song cũng không hề nhường bước, lại tiếp tục lao vào tấn công đối thủ, do cấp độ của cả hai con sủng thú và chủ nhân của chúng đều chỉ là nhất cấp trung kỳ, sủng kỹ vô cùng hạn chế, cả hai cũng không có sủng kỹ cận chiến, nên chỉ có thể chiến đấu bằng quyền cước bình thường.
Hai con sủng thú thì khá khẩm hơn một chút, Tật Hỏa Lang dùng sủng kỹ Nanh Hỏa, còn Thổ Nha Thử thì sử dụng sủng kỹ Thổ Nha, cả hai sủng kỹ đều là hoàng cấp hạ phẩm, nên cả hai cũng đều đấu ngang sức.
Cuối cùng Thổ Nha Thử và chủ nhân của nó dần trở lên đuối sức trước chủ nhân của Tật Hỏa Lang và Tật Hỏa Lang.
Cuộc thách đấu kết thúc, chủ nhân của Tật Hỏa Lang chiếm được phần thưởng cá cược do hai người đặt ra.
Võ Huyền cùng Tiểu Ngân theo dòng người rời đi, cả hai đi đến khu vực phía đông bán lợn rừng mà người bán kẹo nói.
Khu vực phía đông Ngưu Giác trấn không chỉ bán lợn rừng, mà còn bán rất nhiều loại vật nuôi khác.