Chương 9: Gặp Lại Hắc Lang

Ánh mặt trời vừa lặn đi, Diệp Phàm bung người nhảy từ trên một cành cây cao xuống mặt đất, hai chân hắn đặt điểm tựa vững vàng, cánh tay nhanh nhẹn vung lên đem một viên đá nhỏ ném nhẹ ra phía trước. "Ai!"

Đột nhiên có tiếng người vang lên, tiếng nói trầm đục như dã thú vang vọng khắp cánh rừng.

Nghe được thanh âm này Diệp Phàm lập tức cúi thấp đầu, chậm rãi men theo những bụi cây dại, nháy mắt đã biến mất.

"Vừa rồi là cái gì vậy?"

Một tên đại hán to cao nhảy qua bụi cây rậm, mở miệng lầm bầm. Hắn cầm viên đá nhỏ lên nhìn, cau mày suy nghĩ: "Nhất định là có người!"

Phía sau bỗng có thêm vài người xuất hiện, đám người này trên người cơ nhục săn chắc rắn rỏi, hai tay để trần có xăm một đầu đại tượng đầu húc thiên sơn. Người tráng hán có vẻ như là thủ lĩnh lên tiếng hỏi: - Ngươi phát hiện ra cái gì?

- Dường như có người xâm nhập, nhưng may là ta phát hiện kịp. Có điều tên này rất gian manh, nháy mắt khi ta phát hiện ra thì hắn đã chạy mất tiêu rồi.

- Ừ, may đấy, không thì nó chết chắc.

Tên đầu lĩnh nghiến răng, bọn họ vốn là mấy hộ tiêu giả sống ở ven Chung Linh sơn mạch, mấy năm trước vì sinh ý không được tốt cho nên đầu nhập Man Minh giáo, bán sinh mạng cho giáo phái này. Hiện tại bọn họ đang áp giải một kiện hàng quý giá cho Man Minh giáo, tuyệt đối không để cho có sai lầm gì diễn ra. Nếu như kiện hàng này có tổn thất gì, bọn hắn chắc chắn sẽ không được toàn thai. Man Minh giáo vốn nổi danh tàn ác cùng cực.

Bọn tráng hán quan sát kỹ động tĩnh trước mặt, thấy không có gì khả nghi thì lập tức quay đầu đi trở về nơi tập kết, ở đó còn có mấy tên khác đang canh giữ.

Mà một phía khác, trên một cây tiểu thụ dày đặc lá cây, Diệp Phàm nhíu mày nhìn mấy thùng hàng bên dưới, mấy thùng hàng này có vẻ như rất có giá trị nên được canh gác rất nghiêm ngặt. Nhưng điều hắn quan tâm nhất là gần đó, có một con tiểu hắc lang đang bị nhốt, con tiểu hắc lang này không ai khác chính là Hắc lang đã mà hắn vừa thu phục hôm qua.

Hắn cũng không rõ nó vì sao mà lại chạy ra đây rồi bị đám tráng hán này bắt giữ, có điều nếu hắn đã xem nó như là bạn đồng hành thì hắn nhất quyết không để nó bị kẻ khác giam giữ.

Chậm rãi quan sát động tĩnh, Diệp Phàm còn chú ý đến thực lực mấy tên tráng hán. Mắt trái nháy lên Ngũ Hành đồng, một tia kim hỏa tập trung tiêu cự về phía mấy tên tráng hán, Diệp Phàm vừa nhìn, trái tim liền nhảy lên.

Chỉ thấy xung quanh mấy tên tráng hán, hiện lên nhàn nhạt man linh khí, man linh khí xám nhạt, được xem là khí linh mạnh mẽ nhất trong Ngũ linh khí. Đám tráng hán này tu luyện man linh khí, vừa vặn khắc chế hỏa linh khí của hắn, hơn nữa nhìn tu vi, bọn hắn tuyệt đối không yếu hơn Kỳ sĩ cảnh, có như vậy mới có thể dễ dàng bắt được Hắc lang.

Thực lực của Diệp Phàm bây giờ chỉ là lục linh lực, tu ra sáu tia linh lực không thể nào giúp hắn có thể đánh bại đám tráng hán toàn bộ đều trên Kỳ sĩ cảnh được. "Nhất định phải nghĩ cách"

"Thủ lĩnh, con hắc lang này phải xử lý như thế nào đây?"

Đột nhiên có một tên tráng hán lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Diệp Phàm.

Cách đó không xa, tên đầu lĩnh cười gằn, rút ra một thanh chủy thủ bén nhọn, âm tàn nói:

- Giết nó rồi lấy yêu tinh hạch.

- Haha, được, vậy để ta. Con Hắc lang này thực lực không kém, chắc yêu tinh hạch cũng không tệ đâu, chuyến đi này săn được mấy con yêu thú cửu linh, đột nhiên có một con nhất tinh nhảy đầu vào rọ, xem như vất vả cả chặng đường cũng đáng.

Tên vừa hỏi cười lớn, hắn bật người dậy, cơ bắp lúc lắc. Hắn cầm một thanh đao to lớn dính đầy máu tanh lên, âm trầm cười đi về phía hắc lang đang bị cột vào một gốc cây ở gần đó. "Không xong"

Diệp Phàm hoảng sợ kêu nhẹ, nhìn tráng hán giống như một con quỷ khát máu đi về phía Hắc lang, hắn vừa bực vừa không biết làm gì. Đột nhiên nghĩ đến linh hồn hải, hắn vội ôm đầu cố gắng lắc mạnh hi vọng có thể tìm ra được một tia hi vọng. "Kiếp trước... Kiếp trước"

"Tiểu...tiểu...tiểu phật nộ"

Hai mắt Diệp Phàm chợt bừng bừng hưng phấn. Một luồng ký ức chậm rãi xuất hiện, trong phút chốc tinh thần hắn bị ký ức này bao phủ.

"Truyền thuyết, Hỏa liên sơn vạn năm có nở một đóa liên hoa, liên hoa hấp thu thiên địa linh khí mà thành, Hỏa liên sơn hỏa linh dày đặc, liên hoa dần biến thành hỏa hoa. Trong hỏa hoa có ngàn tỉ hỏa linh tồn tại, nghe đồn một ai tìm được hỏa hoa, đem nó hấp thụ, sẽ học được hỏa kỹ Phật Nộ Thiêu Thiên Diễm, thiêu chết một đời thiên kiêu" Đời trước hắn 25 tuổi có được thần chi kỳ ngộ, tìm được hỏa hoa, vì vậy mà học được mười tám thức trong Phật Nộ Thiêu Thiên Diễm. Đáng tiếc, khi chưa kịp lĩnh ngộ Phật Nộ Thiêu Thiên Diễm toàn thức cực hạn, hắn đã vẫn lạc...

Hắc lang bị nhốt trong một cái lồng gỗ, nó sợ hãi nhìn tráng hán cầm đại đao đang tiếng lại gần, thân thể to lớn của nó run rẩy không thôi. Nó nép sát vào vách lồng, cố gầm gừ đe đọa nhưng như tên tráng hán không thèm để ý, vẫn hầm hừ tiến lên. "Gào"

Hắc lang gào lớn, tráng hán chẳng để tâm, cầm đại đao tiến lại rồi đi vòng vòng cái lồng, lâm le thanh đao to lớn như có thể đâm chết Hắc lang bất kể lúc nào. "Haha, mày hung dữ đấy, chết thật đáng tiếc à."

Tráng hán cười sảng khoái, đối với bọn hắn việc chém giết máu tanh chẳng qua chỉ là hạ đao một cái mà thôi, máu me thực sự chẳng còn làm bọn chúng sợ hãi.

"Giết nhanh lên đi, ta còn muốn xem linh hạch của nó có đáng giá không nữa"

Tên đầu lĩnh trầm giọng.

Cười trừ, tráng hán nghe vậy liền xoay ngang thanh đao, muốn đâm tới.

"Phựt"

Đúng lúc này, đột nhiên từ trên bầu trời xuất hiện một đóm hỏa diễm, hỏa diễm bắn xuống ngay vị trí của tráng hán. Đóm hỏa điễm xuất hiện làm tráng hán ngẩn người, hỏa diễm vừa chạm tới đầu tráng hán, lập tức một cảm giác bỏng rát như đốt cháy trí não của hắn, làm hắn đau đớn nằm gục xuống la làng.

Đứng trên cây nhìn tráng hán lăn lộn, Diệp Phàm không khỏi cảm thấy bất ngờ. Đám tráng hán thực lực đều là Kỳ sĩ cảnh, lại tu man linh khí, hắn không nghĩ thức đầu tiênTiểu Phật Nộ của hỏa kỹ Phật Nộ Thiêu Thiên Diễm lại mạnh như vậy, không hổ là hỏa kỹ vô song từ mấy vạn năm trước. Nhưng có lẽ như vậy thì càng tốt, ban đầu hắn vốn chỉ muốn làm bọn hắn xao nhãng rồi sau đó đốt cháy lồng gỗ tạo cơ hội cho hắc lang thoát thân thôi, bây giờ biết mình có thể công kích đám tráng hán, làm bọn hắn bị thương, hắn liền đổi ý. "Aaa"

Đóm hỏa diễm này giống như dung nham, không ngừng đốt ăn mòn trán của tráng hán, làm cho hắn sống dở chết dở.

"Có địch, mau tản ra tìm hắn"

Tên đầu lĩnh hốt hoảng hét lớn, tay cầm đại đao hầm hừ nhìn về phía mà đóm hỏa diễm bay ra.

Đúng lúc này những đóm hỏa diễm lại xuất hiện, nhưng không chỉ một mà là mấy cái.

"Cẩn thận đấy, hắn là cao thủ"

Đám tráng hán sợ hãi lùi lại về sau, một tên liều mạng xông về phía bụi cây phía trước, hai tay cầm hai thanh đao lớn, vừa chạy vừa gào lên dữ tợn.

"Địch nhân vô sỉ, có giỏi thì ra đây đánh với bổn hán một trận"

Hắn vừa chạy vừa la làng, khi nhìn mấy đóm hỏa diễm bắn xuống, nháy mắt hắn đã phát hiện ra vị trí mà kẻ địch thi triển ám diễm, ngay lập tức hắn liền tách ra chạy liền về phía này, muốn chém chết địch nhân ra làm mấy khúc.

Diệp Phàm tần ngần bắn hỏa diễm công kích đám tráng hán, trên tay của hắn có một viên hỏa cầu đang bốc cháy, hắn vừa vung tay từ trong hỏa cầu liền bay ra một đóm hỏa diễm. Khống chế hỏa cầu không quá khó, chỉ có điều nó tiêu hao quá nhiều hỏa linh, nháy mắt phóng ra mấy đóm hỏa diễm mà đã muốn làm hắn muốn quỵ người. "Rặc rắc"

"$$#@"

Đột ngột phía dưới tiểu thụ một tên tráng hán xuất hiện cầm hai cây đao chặt chặt, vừa chặt vừa chửi rủa hắn liên mồm. Diệp Phàm thấy vậy lập tức trái tim muốn nhảy ra khỏi miệng. Hắn vội vã thi triển hỏa cầu, bắn hỏa diễm về phía tráng hán kia.

Tráng hán trúng một đóm hỏa diễm vào vai, vai lập tức bỏng rát. Hắn vội vàng gào lớn:

- Địch nhân ở chỗ này, mau lại giúp ta một tay. #@$% nó đau chết ta aaaaa.

"Mau lại giúp hắn"

Đám tráng hán vội vàng chạy tới, nhìn gần chục tên tráng hán lao lại, Diệp Phàm vã mồ hôi hột. Hắn cắn răn ném thêm mấy đóm hỏa diễm, định nhảy xuống thoát thân nhưng điềm tĩnh suy xét, cho dù hắn có nhảy xuống mà không bị bọn tráng hán chém chết, cho dù hắn bỏ chạy thì sau đó nhất định vẫn bị bọn chúng bắt được, thể lực cùng tinh thần hắn đang rất yếu, muốn chạy thoát bọn chúng là điều bất khả thi. "Đành nhờ mày vậy"

Diệp Phàm nhìn sang hướng Hắc lang bị nhốt, hắn bắn một tia hỏa diễm về phía lồng gỗ rồi lại một tia về phía tráng hán, luân phiên một lúc như vậy vừa có thể cầm chân đám tráng hán chặt cây, cũng vừa có thể phá lồng gỗ để Hắc lang phối hợp giúp hắn một tay. "Rắc"

Lồng gỗ bị hỏa diễm ăn mòn vỡ tan, Hắc lang vội ngẩng đầu nhìn lên cây tiểu thụ gầm nhẹ, sâu trong mắt hiện lên một tia cảm kích sâu đậm. Có lẽ ngay lúc này, nó mới thực sự tin tưởng Diệp Phàm, thực sự xem hắn là chủ nhân. Nó gầm gừ, rồi liền lao tới đám tráng hán, ánh mắt nó lé lên đỏ rực, vô cùng khát máu.