Chương 8: Hỏa Linh Quyết

Hít sâu một hơi, Diệp Phàm chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu tu luyện Hỏa linh quyết.

Hỏa linh quyết là pháp quyết cơ bản của tu sĩ có hỏa linh căn. Pháp quyết hỏa linh tu sĩ tu luyện chủ yếu là luyện thể, luyện quyền cùng luyện nhãn. Hỏa linh quyết có ba hướng đi, tu hỏa thể, luyện hỏa thủ hoặc chủ tu hỏa nhãn để đi theo con đường tiễn thủ.

Ngoài ra, nếu tu luyện Hỏa linh quyết đến đăng phong tạo cực, hỏa hầu cực hạn, có thể luyện được Bất hủ chân thân, luyện được Hỏa chi thần thủ cùng Hỏa nhãn kim tinh.

Tất nhiên, Diệp Phàm còn lâu mới có thể đi được đến bước đó.

Ngay lúc này, hắn cảm thấy trong cơ thể hỏa linh đang đốt nóng hừng hực. Hỏa linh đốt lên làm ngực hắn phập phồng.

"Hai tay của ta?"

Đột nhiên hai cánh tay của Diệp Phàm trở nên vô cùng thả lỏng, hoàn toàn không còn cảm giác đau buốt nữa. Hắn gỡ lá cây bao bọc hai cánh tay ra liền để lộ đôi song thủ trắng nõn, hỏa linh bốc lên trong nhàn nhạt. "Hỏa linh có thể chữa khỏi tay của ta? Đơn giản như vậy ư?"

Lúc trước, ngay cả đan dược quý giá của Diệp Tâm cũng không giúp hai cánh tay hắn lành được chút nào cả, không ngờ bây giờ chỉ cần đi vào trạng thái tu luyện, hỏa linh đốt lên, hai tay hắn đã hoàn toàn lành lặn. "Thật sảng khoái"

Diệp Phàm bật cười vui vẻ, vung hai tay lên, cảm giác nó còn linh hoạt hơn so với lúc ban đầu.

Vận dụng hỏa linh vào bàn tay, hỏa linh nhẹ nhàng nổi lên giống như một tầng xích diễm, biến cánh tay hắn thành một hỏa thủ.

"Hỏa thủ nhập môn, đốt lên hỏa linh, lấy hỏa linh làm kình, đả nát địch nhân"

Hai mắt hắn chợt nhiên sáng rực, hỏa linh phừng phực cháy.

"Hỏa nhãn nhập môn, mượn hỏa linh soi sáng, nhìn thấu bản nguyên, nhìn xa một dặm"

Còn chưa đợi Diệp Phàm hết bàng hoàng, cả thân thể của hắn theo đó cũng sáng tỏa xích diễm, hoàn toàn biến hắn thành một hỏa nhân.

"Hỏa thể nhập môn, hỏa linh chi thể, bách hỏa chi thân, vạn độc bất xâm"

Hỏa nhân, Diệp Phàm bây giờ chính xác là một hỏa nhân

Hắn vươn tay lên, hỏa thủ rực cháy.

Hắn nháy nháy mắt, hỏa tinh bắn ra.

Hắn lay động thân thể, hỏa linh chung quanh hắn như nhảy nhót, vui mừng bao quanh hắn.

Hắc lang ở xa xa, cảm nhận được một thế khủng bố tỏa ra, nó sợ hãi chạy đi mất hút, nháy mắt không thấy đâu. Nó biết, khí thế kia chính là của tên thiếu niên thần thần bí bí thực lực yếu ớt nhưng lại có một đôi thần thánh chi đồng kia. Một lần nữa nó lại có cảm giác không thể thở nổi, uy áp này giống như uy áp của thần linh. Nó không dám tới gần, cũng không dám nhìn xem, nó thật sự giống như một con tiểu thử bé nhỏ đang đứng gần đại sư khủng bố vậy. "Linh hồn, là những mảnh vụn ký ức từ linh hồn đời trước"

Hắn cảm thấy linh hồn hải đời trước của mình giống như một lão sư vô danh vậy, cứ đến thời điểm cần thiết, vị lão sư ấy lại đứng ra chỉ điểm cho hắn.

Phải biết rằng đời này, chỉ có những siêu cấp thiên kiêu mới có thực lực tu ra Tam Hỏa linh quyết. Hỏa Linh quyết thực chất là bản cải biến lại của Tam Hỏa Linh quyết, tiểu quyết này đã tách hỏa thể, hỏa thủ cùng hỏa nhãn thành ba hướng tu luyện riêng biệt, để có thể phù hợp với thể chất cùng thiên phú những tộc nhân các tiểu tộc, tiểu tông môn. Còn Tam Hỏa Linh quyết, là thượng phẩm linh quyết, truyền thừa từ các đỉnh tiêm thế lực, các đại phái chủ tu Hỏa linh căn.

Diệp tộc là một tiểu tộc nhỏ bé, Hỏa linh quyết vì thế cũng không phải là linh quyết truyền thừa của tộc này. Linh quyết truyền thừa của tộc này là Hỏa Mạc quyết, nhưng tác dụng tu luyện quá thấp, lại khó tu luyện nên đã sớm tiêu hủy. Hỏa Linh quyết thật sự là do Diệp Tinh đại tộc ban cho tộc này, mấy năm năm trước khi Diệp tộc bị trục xuất khỏi Diệp Tinh tộc, đại tộc cũng hào phóng cho Diệp tộc mang Hỏa linh quyết đi, xem như không đoạt tình. "Tu ra hỏa thể, hỏa thủ, hõa nhãn cùng một lúc gọi là tam hỏa đồng nguyên, vô địch thiên hạ"

Diệp Phàm thì thào, lắc lắc đầu, cơn đau đầu như búa bổ đang bủa xủa lấy đầu hắn.

Hắn khụy xuống đất, hỏa thể ngừng sáng, hỏa thủ ảm đảm, cũng chỉ còn hỏa nhãn ở lại. Cắn chặt răng, Diệp Phàm ngồi xuống tiếp tục tu luyện.

"Trước tiên phải đề thăng cảnh giới"

Nửa ngày sau, khi ánh bình minh dần hé lộ, ánh sáng ấm áp quét ngang Chung Linh sơn mạch cũng là lúc Diệp Phàm tỉnh dậy.

"Hô"

Diệp Phàm thở hắt ra một hơi, ngực phập phồng.

"Lục linh, nháy mắt nửa ngày đã tu ra được sáu tia linh lực. Hỏa nhãn, quả thật có thể nhìn thấu bản nguyên"

Khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, nhờ hỏa nhãn còn ở lại, khiến cho tốc độ tu luyện của hắn trở nên vô cùng khủng bố. Ngoài ra cũng phải nói, nếu như chỉ là hỏa nhãn thông thường, hắn chắc chắn không thăng cấp nhanh như vậy. Ngoài một đôi hỏa nhãn ra, hắn còn nắm cả Ngũ hành đồng. "Song đồng cùng hiện, nhìn thấu bản nguyên, soi rõ đạo hỏa, vô địch một thế"

Ngoài Chung Linh sơn mạch, một đoàn người áo trắng đang di chuyển. Đi đầu là một lão giả đầu bạc, đang cưỡi trên một con cự thú giống như ngựa, đầu có hai cái sừng to như cái bảng.

Nối phía sau lão là một tốp thiếu niên, thiếu nữ đang đi bộ, tuổi tác chừng 15-16 tuổi.

Lão giả đi trước bình thản nói:

- Chung Linh sơn mạch là một trong Thập tứ hung châu, yêu thú yếu nhất là nhất tinh, mạnh nhất đạt tới Ngũ tinh. Ngoài ra nơi này còn có một số tông môn chủ tu Man linh căn lập phái, các con phải chú ý, khi thấy người trên áo có thêu hình một con đại tượng, lập tức kết giao, họ chính là người của Man Minh giáo, còn lại, không cần để tâm.

Lão giả chợt dừng lại, thúc cự thú xoay người, đứng đối diện đám thiếu niên. Lão nhìn quét qua từng người, ánh mắt thoáng dừng lại trên một thiếu nữ xinh đẹp, nói tiếp: - Ta chỉ đưa các ngươi đến đây, còn lại tự các ngươi lo liệu. Nhớ rõ lời ta nói, gặp người của Man Minh giáo, phải kết giao, tránh xung đột. Còn nữa, trong Chung Linh sơn mạch nếu gặp tu sĩ độc hành, cũng chớ chọc vào, họ có thể độc vãng ở Chung Linh này thì đều không phải là kẻ tầm thường.

Đám đông thiếu niên, thiếu nữ ai nấy đều gật gù. Một thiếu niên cao lớn, dáng người chắc khỏe chợt lên tiếng:

- Nhưng mà Lam trưởng lão, lỡ như họ không muốn kết giao với bọn người đệ tử thì như thế nào?

- Cứ nói các ngươi là đệ tử Tiêu Kiếm môn là được.

Lão giả bình thản đáp. Sau đó không thấy ai hỏi gì, liền thúc cự thú quay đầu chạy đi, tiếng chân cự thú vang như sấm rền, sau nháy mắt đã không thấy người và thú đâu, tốc độ thật kinh khủng. "Thanh Hi tỷ tỷ, tỷ phải bảo vệ muội nga"

Một thiếu nữ xinh xắn kéo áo một thiếu nữ khác, õng ẹo nói.

Vị thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu, chớp đôi mắt xinh đẹp, thản nhiên:

- Chỉ cần không có Tam tinh yêu thú hiện thân, ta có thể bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người.

Nói xong ánh mắt nàng liền lóe lên tinh quang rạng rỡ.