Chương 40: Giải Quyết

Tần Nhất nhíu mày, chợt vung tay lên, tức thì một đạo linh lực cực tốc phóng đi ra ngoài. Hắn cười lạnh:

- Bây giờ thì xem bên nào đông người hơn.

Tử Linh nhướng mày, lập tức ra tay ngăn trở, Hồng Sinh hà mạnh mẽ phá không mà đi bất quá đạo linh lực kia quá nhanh, phút chốc đã chạy mất. - Haha, ta nhìn xem các ngươi còn có thể dương oai được không.

Tần Nhất cuồng tiếu nói.

"Hảo, vậy để ta cho ngươi xem"

Diệp Phàm nhếch miệng, châm chọc nhìn Tần Nhất.

Dứt lời, hắn liền động. Không động thì thôi, khi động ảo ảnh cuồng bay. Sau lưng Diệp Phàm hiện ra tinh hà cuồng cuộng, tinh cự bay lượn, nhật nguyệt thất sắc ảm đạm. "Thái Âm Tế Nguyệt"

Chỉ thấy linh lực chấn động, đạo đạo hỏa linh cuồng phun, Xích hỏa kiếm mạnh mẽ chém ra.

"Hừ"

Tần Nhất khinh thường hừ lạnh, Tăng Đầu đao trên tay cũng chém ra một đao chặn Xích hỏa kiếm lại.

"Cút"

Diệp Phàm gầm lên, hai mắt sẫm tia máu. Phành một tiếng Xích hỏa kiếm trên tay hắn run mạnh bật ra. Cả người bay ngược phải đạp lui hơn hai mươi bước mới ổn định được thân hình. "Phốc"

Đồng dạng Tần Nhất rên nhẹ, nhịn không được lần nữa phun ra một ngụm máu, thân hình lung lay lui về sau mấy bước. Hiển nhiên một đòn vừa rồi của Diệp Phàm làm hắn chịu thiệt thòi không nhỏ. "Đáng chết"

Tần Nhất sợ hãi ôm ngực, trái tim nhảy loạn. Thiếu hiên hắc bào này thật mạnh mẽ, nếu bản thân không tu luyện lực lượng Man linh thì vừa rồi hắn chắc chắn sẽ bị đánh trọng thương. "Chỉ là ta quá xem thường ngươi rồi"

Hắn oán độc nhìn Diệp Phàm.

Mà ở ngay đó Tử Linh cũng cảm thấy bất ngờ. Tuy nói Diệp Phàm từng dễ dàng đánh bại Thiên Kình Thánh tử nhưng đó là lúc Thiên Kình người mang thương tích. Hơn nữa hắn lúc đó tu vi chỉ là Đại sư cảnh hậu kỳ thì sao có thể so sánh với Tần Nhất. "Tiên tử, đừng chỉ nhìn a."

Lúc này chợt nghe Diệp Phàm oán hận lên tiếng. Nghe hắn nói Tử Linh vội che miệng ho khan, xấu hổ nói:

- Xin lỗi, phản ứng không kịp nha.

Sau khi nàng dứt lời, chỉ thấy Hồng Sinh hà giống như sóng biển uốn lượn bao bọc lấy thân thể lồi lõm của nàng. Hỏa linh hóa thành tầng tầng hỏa diễm như tầng lụa mỏng. "Hồng Hà Vô Biên"

Nàng khẽ hé môi, Hồng Sinh hà liền gào thét phóng đi.

Hồng Sinh hà hóa thành từng đạo sóng lụa đánh về phía Tần Nhất, nhất thời làm hắn trở tay không kịp.

Hắn vội vã đạp cước bộ thối lui, Tăng Đầu đao dùng sức mạnh dữ dội chém loạn.

Nhưng mà Hồng Sinh hà lại giống như rắn rết mềm mại chốc lát đã đem Tần Nhất bó lại thành một chiếc kén.

"Vũ kỹ này của nàng bá đạo thật"

Diệp Phàm âm thầm tán thưởng.

"Nhưng hắn cũng không dễ đối phó như vậy a"

Hắn âm trầm cười, trên ngón tay hiện ra một đạo bạch diễm.

"Vô Vi Diễm"

Diệp Phàm vươn tay, bạch diễm trên tay cũng biến mất. Chỉ thấy lúc này ở bên trong chiếc kén do Hồng Sinh hà tạo ra vang lên thanh âm thảm thiết. "Đây là hỏa diễm gì, không ngờ lại quỷ mị đến vậy"

Không một tiếng động mà đốt lên, bên trong kén chỉ nghe được thanh âm thống khổ của Tần Nhất. Vô Vi diễm triệt để bùng lên, có thể dùng mắt thường nhìn thấy không khí nổi lên gợn sóng nhợt nhạt.

Qua một đoạn thời gian tiếng kêu của Tần Nhất tắt hẳn. Diệp Phàm ý thức được Vô Vi diễm đang lặng lẽ tháo lui, mà bên trong kén khí tức sinh mạng cũng đã mất. "Hắn... Chết?"

Tử Linh lúc này mới phản ứng, thả lỏng Hồng Sinh hà, vui mừng nói.

"Hẳn là không còn mạng"

Diệp Phàm lẩm bẩm, cảm giác không được khí tức của Tần Nhất, trong lòng toàn bộ buông lỏng.

Một khắc này, Tử Linh tâm thần chấn động, hít sâu lấy một hơi, chợt nàng nghe Diệp Phàm bình thản nói ra:

- Sự tình đã thành. Bây giờ phải xem vận khí của ngươi rồi.

- Ân.

Nương theo hơi thở ngày càng dồn dập, Diệp Phàm nhanh nhẹn biến mất trong thông đạo.

Tử Linh thở dài, lúc lâu nàng kéo lấy Hồng Sinh hà, bay vọt lên trên mà đi. Tần Nhất một khi đã chết, Cửu đại cự sư mấy tên còn lại nhất định đuổi tới, huống hồ tình thế gấp rút, phía sau có thể còn nhiều cường giả ẩn mình, lặng yên quan sát kỳ biến.

Lúc nàng rời đi, Diệp Phàm từ trong bóng tối xuất hiện, linh lực phóng ra ngoài, đem hỏa nhãn mở ra, ở trên thành đá nhìn chăm chú.

Trên đó, vô số tinh thạch xếp liền nhau, hầu như không có kẽ hở. Diệp Phàm cảm giác được, toàn bộ Bất Hủ Tinh Thạch tại đây, đều lặng im dao động.

Theo ngón tay của hắn, Tiêu Hồn diễm xuất hiện, nhào về phía tường. Bỗng nhiên, một đạo hắc quang xuyên thấu hư không, sắc mặt Diệp Phàm đại biến.