Chương 27: Chín Đại Cự Sư

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Băng Lâm bị đánh bay đi, trong nội tâm khiếp sợ cùng cực.

Phải biết rằng Băng Lâm là cường giả Chân nhân cảnh, thực lực có thể ngạo thị một vùng. Hơn nữa trên tay của lão còn có Băng Kình đao, vũ khí linh phẩm, vô cùng hiếm có, tuyệt đối là trân bảo. Một vị Chân nhân cảnh đặt ở đâu trong Nam Thiên vực cũng được xem là cường giả đỉnh cao, không ngờ ngay cả một chưởng của nam tử cao to kia cũng không đỡ được.

Đây là chuyện chấn kinh cỡ nào cơ chứ!

Nam tử này là ai?

Lúc này trong đầu mọi người đều có chung một câu hỏi, có thể một chưởng đánh bay Chân nhân cảnh nhị tinh Băng Lâm thì thực lực chí ít cũng là Chân nhân cảnh tam tinh trở lên. "Họ Tần, Nhất, Nhị, Tam.."

Bỗng lúc này có người lên tiếng, người này là một vị Chân nhân cảnh sơ kỳ, gọi là Triều Kỳ, là một trưởng lão trong Bát Quái môn, môn phái nhất tinh ở phía tây vực. Vị này cau mày lẩm bẩm một câu, sau đó chợt sợ hãi kêu lên: - Ta biết họ là ai rồi, Tần Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, Thất, Bát, Cửu... Chín đại cự sư của Thú Hỏa tông tại Ly Hỏa vực.

Triều Kỳ thất thanh kêu lên làm mọi người giật bắn, một người nghe lão nói ra danh tính của mấy nam tử kia, liền lui về sau mấy bước, nói khẽ với đồng bạn:

- Chúng ta quay trở ra thôi, Chín đại cự sư nổi danh là cường giả hàng đầu tại khắp các vực nhất tinh, thủ đoạn của bọn họ vô cùng cứng rắn, lần này đoạt di bảo nếu bọn họ muốn tranh thì không có khả năng còn phần cho chúng ta đâu.

Mấy tên đồng bạn cắn răng, ánh mắt lóe lên vẻ không cam lòng, đắn đo một hồi rồi cũng gật đầu, theo gót đồng bạn rời đi.

Người nói đầu tiên là một thanh niên áo đen tay cầm cự kiếm màu đen khổng lồ. Người này tu vi chừng Chân nhân cảnh nhất tinh, bên cạnh có mấy người cũng ngấp nghé Chân nhân cảnh sơ kỳ, thực lực một nhóm người này coi như vô cùng mạnh mẽ rồi. Nhưng không ngờ một khi nghe danh Chín đại cự sư, bọn họ liền lựa chọn rút lui.

Gần đó có mấy tu sĩ cũng lựa chọn rời đi, bọn họ từ lâu đã nghe tên Chín đại cự sư của Ly Hỏa vực, lúc này mới có dịp diện kiến nhưng trong nội tâm không dám có điểm coi thường. Mặc dù tu vi bọn họ đã vào Chân Nhân cảnh, muốn đánh một trận với Tần Nhất chưa chắc đã nhận thua thiệt, nhưng bên cạnh hắn còn có Tần Nhị cùng Tần Tam, ở chỗ khác là Tần Tứ, Tần Ngũ cùng hai Tần Lục, Tần Thất, bảy người bọn họ trong Chín đại cự sư tuy đứng hàng kém nhất nhưng thực lực vô cùng đồng đều, một khi cả bảy người hợp lực thì cho dù là Chân nhân cảnh tứ tinh cũng lựa chọn tránh mũi nhọn.

Hơn nữa Chín đại cự sư xưa nay hành động tùy tiện, tính tình cứng rắn, khi đã ác chiến thì chiến đấu vô cùng điên dại, không chết không thôi.

Lần này xuất hiện dị bảo không rõ là lai lịch, bọn họ không dám tùy tiện mạo hiểm. Dù sao bọn họ là cường giả thành danh, tu luyện tới bực này vô cùng khó khăn.

Tần Nhất ngạo nghễ nhìn đám tu sĩ lựa chọn rời đi, sau đó đưa mắt bao quát một vòng thông đạo, trầm giọng nói:

- Còn ai có ý kiến nữa không?

Hắn cười lạnh:

- Không đủ thực lực cứ việc rời đi, đỡ sau này bị người khác đánh trọng thương, còn than trời được cái gì nữa, haha.

Sau đó liền tiếp tục đi sâu vào thông đạo, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Tần Nhị nhếch miệng khinh miệt nhìn đám tu sĩ, chậm rãi đi theo sau lưng Tần Nhất. Bên cạnh Tần Tam cười như có như không, giống như không xem đám tu sĩ này ra cái gì, hoàn toàn không thèm để ý tới.

Phía xa, có một thiếu nữ dáng người thon dài, tuổi chừng 16-17, diện mạo như tiên nữ giáng trần. Lúc này nàng nhìn ba người Tần Nhất, đôi mày đen nhẹ nhè nhíu lại. "Trong Chín đại cự sư ba tên này cũng không tính mạnh nhất, nhưng tính tình âm ngoan nhất."

Nàng thầm suy nghĩ, gót chân cũng chầm chầm bước về sâu trong thông đạo.

"Tu vi của mình vẫn chỉ là Đại sư cảnh sơ kỳ, tam tinh, muốn đoạt thiên cơ từ trong đám người này, hoàn toàn quá khó khăn"

Mặc dù được xem là thiên tài nổi danh nhất Tiêu Kiếm môn, người có khả năng kế nhiệm chức vị tông chủ đời tiếp theo, nhưng lúc này Thanh Hi mới rõ ràng thực lực của mình tới đâu. Trong đám thiên tài cùng độ tuổi, nàng có thể tự tin đứng đệ nhất, nhưng mà so với đám gia hỏa này, thực lực của nàng thật sự không đáng nhắc tới.

Mười sáu năm tu luyện, 3 tuổi bắt đầu nhập môn tu linh, 6 tuổi tu ra một tia linh lực, mười một tuổi thành công tấn cấp Kỳ sĩ cảnh, kể từ danh tiếng của nàng vang xa ra khắp Nam Thiên vực, được Tiêu Kiếm môn thu làm đệ tử hạch tâm, hết lòng bồi dưỡng.

Nửa năm sau đó, nàng đột phá Kỳ sĩ cảnh cực hạn rồi đi vào Bỉ Kiếm Đài, hai năm sau khi trở về nàng đã là cường giả Đại sư cảnh, làm chấn kinh không biết bao nhiêu trưởng lão Tiêu Kiếm môn. Hơn nữa bài danh tuổi trẻ đệ nhất cường giả bảng trong hàng đệ tử hạch tâm dưới 20 tuổi cũng bị nàng chiếm lĩnh, chính thức trở thành nhân vật phong vân ở Tiêu Kiếm môn. "Ngao du bốn bể thì mới biết thiên địa rộng lớn đến chừng nào. Nam Thiên vực cường giả vô số, thiên chi kiêu tử nhiều không đếm xuể, nếu muốn vượt qua bọn họ, trừ khi có thần chi kỳ ngộ, bằng không thật quá khó khăn" "Cho dù mình có là đệ nhất thiên tài Tiêu Kiếm môn đi nữa, thì bên ngoài vẫn còn có kẻ siêu việt hơn mình gấp trăm lần. Muốn cố gắng, chi bằng điên cuồng một chút!" Âm thầm thở ra một hơi phiền muộn, Thanh Hi lúc này mới dần tăng tốc, bám theo sau đám tu sĩ mà đi.

"Uy, tiểu cô nương kia thật xinh đẹp, cũng không biết là đệ tử phái nào!"

"Hừ, đừng làm loạn, ngươi không thấy ấn ký trên y phục của thiếu nữ đó sao?"

"A, thì ra là đệ tử Tiêu Kiếm môn!"

"Đừng động vào, họa sát thân"

__

Diệp Phàm đi vào sâu trong thông đạo, cẩn thận dò xét bốn phía, trong lòng như cũ cảm thấy lạnh lẽo. Càng ngày số lượng âm hồn càng nhiều, có đến hàng ngàn.

Đúng lúc này phía xa vang lên tiếng bước chân, sau đó có một đám tu sĩ đi ra, bọn hắn ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm, chợt một tên trung niên cười lạnh:

- Vừa đúng để cho ta có dịp phát tiết.

Bên cạnh hắn chính là tên thanh niên cầm cự kiếm, người này âm ngoan thủ lạt nhìn Diệp Phàm, trầm giọng:

- Hắn có mang trữ vật giới chỉ, haha, dường như là một tên phú hào.

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn đám tu sĩ, ánh mắt đặc biệt tập trung vào tên thanh niên áo đen cầm cự kiếm kia. Người này trong là người có thực lực mạnh mẽ nhất ở đây, hình như còn có dùng dịch dung thuật, tuổi tác thật của hắn có lẽ đã ngoài trung niên.

Tổng cộng ở đây có bốn tên tu sĩ, hai tên yếu nhất thực lực tiếp cận Đại sư cảnh hậu kỳ, một tên Chân nhân cảnh sơ kỳ, tên còn lại chính là tên thanh niên cầm cự kiếm, thực lực Chân nhân cảnh nhị tinh. "Hê, có cần ta ra không"

Lúc này Lạc Nha chợt lên tiếng, Diệp Phàm nghe vậy liền gật đầu, âm thầm truyền âm: "Đám tu sĩ này rất mạnh, giao cho ngươi ba người, để tên thanh niên áo đen lại cho ta." "A"

Lạc Nha ngạc nhiên đáp, nghi hoặc hỏi:

- Ngươi đối phó được không? Với lại ta chỉ có thể cầm chân ba tên một thời gian ngắn mà thôi. Dù sao thực lực của ta cũng chỉ là Đại sư cảnh trung kỳ, miễn cưỡng dùng cái hắc chung này đỡ đòn mà thôi.

Lạc Nha nói xong liền lầm bầm lầu bầu:

- Đi với ngươi thật là phiền phức, chọn nơi nào không chọn lại chọn đi vào chỗ này. Đúng là tự chui đầu vào chỗ chết a.

Diệp Phàm cười nhạt:

- Muốn đoạt được vật tốt tự nhiên phải mạo hiểm.

- Ta vong thì ngươi cũng chẳng có lợi ích gì, dù sao ngươi cũng cần ta luyện chế cho ngươi một cái thân thể, nên tốt nhất là xuất thủ toàn lực đi.

Diệp Phàm tiếp tục nói.

Lạc Nha gật đầu.

Lúc này bên ngoài, thanh niên áo đen vác cự kiếm lên vai, miệng nhếch lên, khinh thường cười:

- Một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đi xuống đây làm cái gì? Haha, ta nghĩ ngươi ở gia tộc được chiều chuộn nhiều quá nên ra ngoài liền nghĩ mình là thần nhân, thực lực chưa tới Kỳ sĩ cảnh, nghĩ không có ai dám đụng tới mình sao? "Nhiều lời."

Diệp Phàm cười lạnh. Lúc trước hắn gặp Lục Ảo Linh Xà thực lực vô cùng mạnh mẽ, suýt nữa bị nó làm mất mạng. Nhưng lúc đó thân thể là do "Diệp Phàm" kia điều khiển, hoàn toàn không có bất kỳ kỹ xảo chiến đấu nào, chỉ học được một thức Tiểu Phật Nộ nên dĩ nhiên là không có cửa thủ thắng.

Bây giờ hắn đã dung hợp hai đời lại với nhau, qua một đoạn tôi luyện ngắn ngủi, thực lực căn bản của hắn có thể chiến bại với tu sĩ Kỳ sĩ cảnh trung, hậu kỳ. Nếu là quyết chiến sinh tử, hắn còn có thể đem cường giả Đại sư cảnh đốt chết.

Đối mặt với một Chân nhân cảnh, tuy phần thắng có vẻ thấp, nhưng... không thử thì làm sao biết được.

"Để cho ta xem cường giả Chân nhân cảnh đời này mạnh tới mức nào!"

Diệp Phàm cười lạnh.