Chương 26: Cổ Quái

Diệp Phàm chậm rãi đi vào thông đạo, đi một chặng đường dài, hắn phát hiện thông đạo này khắp nơi đều có phong cấm âm hồn.

Dùng Ngũ hành đồng nhìn hàng trăm đạo âm hồn đang nhảy nhót muốn bay ra, trong lòng Diệp Phàm không khỏi trở nên lạnh lẽo.

Số âm hồn này tuy thực lực không mạnh, nhưng số lượng lại vô cùng động đúc. Nếu như bọn chúng đồng thời phá cấm bay ra thì lại vô cùng nguy hiểm. Dù sao Nam Thiên vực cường giả không nhiều, chỉ có vài người là đột phá đến Chân nhân cảnh nhưng tuyệt không quá ngũ tinh.

Phải biết rằng hàng trăm âm hồn này nếu hợp lực lại, ngay cả siêu cấp cường giả Tôn cảnh cũng phải chọn cách né tránh, không thể trực tiếp đối đầu được.

Có điều nếu như việc đó thực sự xày ra, có lẽ hắn cũng không có can hệ gì vào việc này. Âm hồn tuy nguy hiểm, nhưng muốn tiêu trừ nguy cơ này thì phải nhờ tới mấy lão già cường giả đỉnh cao của Nam Thiên vực rồi. Còn bản thân hắn vẫn nghĩ cách tăng cường thực lực thì hơn. "Thực lực thua kém, cũng bớt được một chút phiền toái"

Diệp Phàm chợt cười khẽ.

"Việc có thể làm thì dốc hết sức lực, vô phương thì mặc vận mệnh. Có thu có nắm, có thả có buông, cứ tự tại mà thôi"

Bước chân của Diệp Phàm chuyển thành chạy, một lúc sau đã không còn thấy bóng lưng của hắn trong thông đạo nữa.

__

Đây là một thông đạo rộng lớn bên trong lòng đất, chung quanh chỉ toàn là vách đá nhung nham đỏ rực.

Trong thông đạo lúc này có mấy tốp người đang di chuyển, những người này đi thành đội hình độc lập, từng người đều có ý thăm dò nhau, đối với nhau vô cùng phòng bị.

Ở bên góc có một nhóm nam tử dáng người cao to, râu ria xồm xòa, mặt mài bất thiện. Bọn họ lúc này đang thấp giọng nói chuyện với nhau. Một tên khẽ nói nhỏ với đồng bọn: - Tần Tứ, Tần Ngũ không biết giờ này đã mò được tới chỗ dị bảo chưa nhỉ? Chúng ta đi bên này, đi tới chỗ không đừng hai tên đó đã ôm dị bảo chạy mất rồi. Nhưng bên đó lão gia hỏa Hoàng Thần thực lực khá là mạnh mẽ, xem xem bọn họ có làm ra trò trống gì không, haha.

Một nam tử khác đáp lời:

- Tần Lục, Tần Thất cũng vậy, bọn họ đi chung với tên điên trọc đầu kia, còn có mấy tên Hắc Phật bảo hộ, e rằng bên đó không xong.

Bên cạnh một tên lên tiếng chen vào:

- Hừ, cũng chưa chắc, không chừng đường này mới có dị bảo đây này.

Tần Nhất đứng cạnh, nhíu mày một cái, thân là lão đại tự nhiên phải có tiếng nói:

- Cũng có thể.

Sau đó hắn quay sang nhìn đám tu sĩ đi chung, bĩu môi khinh thường:

- Chỗ này toàn là một đám phế vật.

Chung quanh vốn đối với đám nam tử này không có nhiều thiện cảm, lúc này nghe bọn họ nói ra một câu như vậy thì lập tức có người nhảy ra chặn đường bọn họ, cười lạnh: - Hừ, các ngươi nói ai là phế vật.

Nói xong, phía trước cũng có mấy người bước lại, đứng sau lưng của hắn. Đám người này thực lực đều đạt tới Đại sư cảnh hậu kỳ, tên đứng đầu, vừa lên tiếng thì đã bước và Chân nhân cảnh sơ kỳ, thực lực tại Nam Thiên vực cũng được coi là có danh tiếng, tọa trấn một phương.

Tần Nhất bình thản nhìn người này, lạnh nhạt đáp:

- Nói.. chính là bọn ngươi, một lũ phế vật cũng muốn đi tranh dị bảo à?

Người vừa nảy liền cười lớn, rút một thanh đại đao ra nện cán xuống đất. Đại đao va chạm với mặt đất làm vang lên một tiếng "Keng", cương khí màu lam bắn ra tung tóe. "Là vũ khí linh phẩm"

"Hình như là Băng Kình đao"

"Băng Kình đao? Vậy người này là Băng Lâm tiền bối sao?"

"Băng Lâm tiền bối nghe nói mười năm trước đã đột phá Chân nhân cảnh a!"

Chung quanh mấy tên tu sĩ thấy người nọ rút ra đại đao thì lập tức xôn xao bàn tán. Có người phát hiện ra thanh đao này chính là Băng Kình đao, vì vậy mà mọi người đều biết rõ ràng vị này chính là Băng Lâm, cường giả vừa bước vào Chân nhân cảnh mười năm trước, thực lực vô cùng mạnh mẽ. "Ồ, ngươi là Băng Lâm sao?"

Tần Nhất có vẻ ngạc nhiên.

Băng Lâm năm nay tuổi gần 60, nhưng bề ngoài nhìn giống như một thanh niên vậy. Cầm Băng Kình đao trên tay, Băng Lâm hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói:

- Chính là ta, sao sợ rồi sao!

Tần Nhất nghe vậy liền bật cười, bên cạnh Tần Nhị, Tần Tam cũng bật cười.

Tần Nhất khinh miệt liếc Băng Lâm một cái, nói:

- Không tệ. Đỡ của ta một chiêu xem.

"Hỏa Liệt Chưởng"

Nói xong hắn liền tung ra một chưởng,. Chưởng này có chứa hỏa khí dày đặc. Một chưởng bay ra giống như một đầu tiểu sư phẫn nộ lao tới, mạnh mẽ vô cùng.

"Hừ"

Bằng Lâm nghiêm mặt nhìn một chưởng này lao tới, thấy chưởng đã bay tới gần liền vung đao lên đỡ.

Đao và chưởng va chạm vào nhau, bỗng dưng sắc mặt Băng Lâm đại biến, vội vã thu đao về nhưng đã muộn.

Chỉ thấy lúc này một chưởng kia của Tần Nhất giống như được cường hóa lên gấp bội, sức mạnh bộc phát gấp mất lần, trong nháy mắt đã phá vỡ thế thủ của Băng Lâm. "Uỳnh" một tiếng, Băng Lâm liền bị đánh bay vào trong vách đá, tiện thể kéo theo mấy tên đồng bạn đứng sau lưng bay theo cùng, tạo nên tình cảnh hỗn loạn vô cùng. "Chân nhân cảnh nhị tinh! Uy, không tệ!"