Chương 14: Đột Phá

Tu luyện là diễn biến âm dương, đoạt tạo hóa, loạn càn khôn, đạp luân hồi, triển biến nhật nguyệt, dụng linh phá thiên vũ, dùng linh diệt thương khung.

Hỏa tu là hóa thân thành hỏa, luyện: hỏa chi thủ, hỏa chi thể, hỏa chi nhãn, hỏa chi hồn. Dùng hỏa cực hạn thiêu đốt vạn vật, dụng hỏa cực hạn thiêu đốt thương khung.

Diệp Phàm yên tĩnh ngồi xếp bằng tu luyện trong thạch động, hai mắt hắn bốc lên hỏa diễm sáng chói. Xung quanh cơ thể hắn hỏa linh nồng đậm đang xoay chuyển. Hỏa linh vô cùng nồng đậm, ước chừng đã sắp tới bình chướng cửu linh, chuẩn bị đột phá Kỳ sĩ cảnh.

Đời trước hắn tu luyện tới năm 10 tuổi đã đột phá Kỳ sĩ cảnh, được xem là thiên kiêu chi tử, 2 năm sau đột phá Đại sư cảnh, 5 năm tiếp theo tu luyện tịnh tiến không ngừng, đột phá Chân nhân cảnh, một bước nhảy vọt thực lực, từ đó hắn nổi danh khắp thiên địa, tục xưng thần linh thiếu niên.

Đời này tuy 16 tuổi vẫn chưa đột phá Kỳ sĩ cảnh nhưng trong lòng Diệp Phàm không hề cảm thấy chán nản. Hắn lịch duyệt mấy trăm năm, kinh nghiệm phong phú tự nhiên hiểu rõ vấn đề của thân thể đời này. Tâm trí cùng ngộ tính của hắn đời này tuy cao nhưng linh căn lại thấp kém, nếu như hắn không thức tỉnh rất có thể hắn đời này tu luyện cả đời cũng chỉ ngừng lại ở Kỳ sĩ cảnh mà thôi. Hoặc nếu đi đúng con đường theo ngộ tính siêu việt về hỏa diễm thì cũng chỉ có thể làm một Luyện dược sư tu luyện Dược thuật.

Linh khí hấp thụ từ tinh hạch hết sạch, tinh hạch trở nên ảm đạm, Diệp Phàm nhanh chóng lấy ra thêm một viên tinh hạch khác đặt vào trong lòng bàn tay rồi tiếp tục tu luyện.

Hiện tại hắn đang ở ngưỡng cửu linh lực, chỉ cần một chút nửa là có thể đột phá Kỳ sĩ cảnh. Nhưng Diệp Phàm hiểu rõ mỗi cảnh giới mỗi giai đoạn tu luyện đều cần một tầng bích chướng mạnh mẽ ngăn cản hắn đề thăng cảnh giới, bằng không cho dù sau này hắn có đột phá đến Đại sư cảnh, nếu như không dùng thập bát thức Phật Nộ Thiêu Thiên Diễm hay vô thượng pháp hoặc ngoại vật, rất khó để hắn có thể đấu một trận với cường giả cùng cấp.

Hắn có hai đời kinh nghiệm, hắn biết rõ ràng tác dụng của việc tiến cấp quá nhanh ra sao. Đời trước hắn từng dùng nghịch thiên chi dược đột phá từ Chân nhân cảnh lên Tôn giả cảnh, đối chiến với một Tôn giả cảnh nhất tinh, nếu không phải nhờ vào ngoại vật hắn sớm đã vẫn lạc.

Tu luyện, không cần quá vội vàng. Nhất là nền móng Kỳ sĩ cảnh lại càng cần được bồi đắp vững chắc. Đời trước hắn tu luyện sai lầm rất nhiều, nhờ thần chi kỳ ngộ mới có thể đạt tới Nhân Thần cảnh, đời này hắn quyết không lặp lại sai lầm đó. Hắn cũng không muốn dựa dẫm quá nhiều vào vô thượng pháp, một đường lên quá cao rất dễ dàng gặp tai ương ngập trời.

Chín tia linh lực màu đỏ trong cơ thể Diệp Phàm sáng tỏa, chuẩn bị phá bích chướng mỏng manh để dung hợp lại thành một đóa hỏa diễm chi hoa, ngay lúc này Diệp Phàm cắn răng áp chế tu vi, đem chín tia linh lực đè nèn tách ra. Chín tia linh lực vừa tách ra, một tầng bích chướng dày đặc hiển hiện, bao bọc lấy từng tia linh lực. "Phù"

Diệp Phàm mở bừng song nhãn, rốt cuộc hắn cũng đã áp chế thành công ở tu vi cửu linh lực, bây giờ điều cần thiết nhất chính là hắn cần phải tìm một đối thủ đủ mạnh để có thể phá tan bình chướng, thuận lợi đột phá Kỳ sĩ cảnh.

Diệp Phàm không vội vàng ra ngoài, hắn đem hắc chung từ trong trữ vật giới chỉ ra. Thúc dục hỏa diễm vào tay phải, cánh tay nhẹ nhàng chạm vào hắc chung, "Phù" một tiếng một hắc ảnh theo hắc khí xuất hiện ngay trước mắt Diệp Phàm. Hắc chung này lai lịch thần bí, có phần giống với một món thần vật mà kiếp trước hắn sử dụng. Hắn muốn tìm hiểu xem nó là thứ quái quỷ gì.

Trước ánh mắt bình thản của Diệp Phàm, hắc ảnh xuất hiện, nó sợ hãi nhìn Diệp Phàm trước mắt, vừa định trốn lại vào trong hắc chung thì Diệp Phàm đã vươn tay hỏa diễm bóp chặc linh hồn của nó, cười nhẹ: - Ta chỉ muốn hỏi danh tánh của ngươi mà thôi. Đừng có sợ.

Hắc ảnh trừng mắt nhìn Diệp Phàm, nếu không phải lúc trước nó thấy được đôi song đồng quỷ dị của Diệp Phàm thì đã sớm cho hắn một tát rồi. Nhưng biết người trước mặt không hề tầm thường như tu vi của hắn, nó cắn răng, sắp xếp câu chữ trong đầu rồi run giọng đáp: - Ta vốn là một Luyện dược sư tôn cấp, tự là Lạc Nha. Trong lúc ta tự tay luyện một cái linh chung kỳ lạ, bị nó bạo nổ làm chết. Linh hồn của ta sau khi chết liền bị linh chung hấp thụ vào trong, cái chung dần dần luyện hóa ta cũng may là linh hồn của ta đủ mạnh mẽ, cố gắng áp chế lại cái chung nên mới tồn tại được đến hôm nay. Tính ra ta đã 100 tuổi rồi đấy. "Luyện dược sư tôn cấp!"

Diệp Phàm không ngờ hắc ảnh trước mặt lại có thân phận cao đến như vậy, phải biết trong thiên địa này được người kính sợ nhất là vô thượng cường giả nhưng có tiếng nói nhất lại chính là các Luyện dược sư. Kiếp trước hắn có quen một Luyện dược sư đế cấp, vị này chỉ cần nói một câu ngay lập tức từ khắp nơi trong thiên địa hàng ngàn siêu cấp cường giả từ Chân nhân cảnh trở lên đã tề tụ lại một chỗ, nghe đâu cũng chỉ vì vị Luyện dược sư đế cấp này luyện ra một viên Đế dược, muốn đem ra trao đổi...

Đó là Luyện dược sư đế cấp trong truyền thuyết còn Luyện dược sư tôn cấp, ở một tiểu vực như Nam Thiên vực có quyền lực sánh ngang cả chủ vực. Nội chỉ bao nhiêu đó cũng đã cho thấy được thân phận Luyện dược sư cao quý đến nhường nào. - Vậy ngươi có biết lai lịch thật sự của chiếc hắc chung không?

Diệp Phàm chờ mong hỏi.

- Ta không biết, ta có nó từ trong tay một tên Kim linh tu sĩ. Nghe nói hắn tìm được nó trong một cái di tích xa xưa.

- Ngươi biết di tích đó ở đâu không?

- Ta không biết, nhưng cho dù biết thì cũng vô dụng thôi. Ta nghe nói di tích đó bị một siêu cấp gia tộc chiếm lĩnh rồi, tên Kim linh tu sĩ kia may mắn lắm mới mang ra được một cái linh chung để trao đổi với ta.

Biết không còn cơ hội tìm hiểu di tích kia, Diệp Phàm liền hỏi:

- Vậy ta với ngươi trao đổi được không?

- Đổi cái gì! Ngươi có cái gì?

Lạc Nha buồn bực đáp.

- Vậy ngươi có cái gì?

Diệp Phàm cười lạnh.

"Ách"

Bản thân là một linh hồn, lại còn bị hắc chung luyện hóa, ngoài việc có thể công kích những thằng đứng kế bên như Diệp Phàm ra(tay ngắn cmnr) thì hắn chỉ có khả năng luyện hóa linh hồn bồi bổ bản thân, ngoài ra hắn không thể làm điều gì khác.

Diệp Phàm không đợi Lạc Nha tiếp lời, hắn đã nói tiếp:

- Ta muốn làm một Luyện dược sư.

Lạc nha là Luyện dược sư tôn cấp, kinh nghiệm luyện dược khó có người có thể so sánh, nắm trong tay một vật bảo như vậy, làm sao Diệp Phàm không động tâm. Diệp Phàm dung hợp ký ức với hắn đời này, với ngộ tính hỏa diễm cao siêu, hắn không tin mình không thể có thành tựu trên con đường này.

Đời này, ta muốn song khống.