Chương 75: CHƯƠNG 75: KHÔNG BIẾT XẤU HỔ

Editor: Hye Jin

Cảnh Vân Chiêu quay đầu lại, thấy hai hình bóng quen thuộc, bất đắc dĩ lui tay về, dùng khăn giấy ướt xoa xoa, cũng không có biểu tình kinh hoảng như hai người kia tưởng tượng.

Thấy Cảnh Vân Chiêu không nói lời nào, Hà Gia Tư nhíu mi đi tới trước mặt Đường Tử Hoa: "Anh Tử Hoa, người ở cái vùng quê nhỏ này cũng không xấu hổ viết thế nào sao? Mới sáng sớm lôi lôi kéo kéo không phải là cố ý làm ảnh hưởng tâm tư học tập của anh sao? Về sau nếu như bác trai biết, nhất định sẽ mang anh trở về!"

Người đi theo Hà Gia Tư là Kiều Hồng Diệp.

Kiều Hồng Diệp rõ ràng là học sinh nội trú, Cảnh Vân Chiêu không thể hiểu nổi hai người kia vì sao lại xuất hiện đồng thời cùng một lúc.

Cảnh Vân Chiêu nào đâu biết rằng, Hà Gia Tư nhìn thì có vẻ dễ ở chung, nhưng thực tế cực kỳ bá đạo, cho nên bắt Kiều Hồng Diệp mỗi ngày phải ở cổng trường chờ cô ta, để đi theo cô ta tiến vào lớp, biểu hiện ra bộ dạng quan hệ tốt đẹp.

Kiều Hồng Diệp lúc này chán ghét liếc mắt nhìn Cảnh Vân Chiêu một cái, trong ánh mắt mang theo vài phần trào phúng, dường như cô ta là chính thất bắt được tiểu tam.

"Chị, chị làm vậy là không đúng rồi...." Kiều Hồng Diệp thở dài mở miệng.

Ánh mắt Cảnh Vân Chiêu tối sầm lại, khóe miệng chậm rãi cong lên một độ cung nhàn nhạt, mở miệng nói: "Câm cái mồm của cô vào. Tôi đúng không hay không không đến lượt cô dạy dỗ."

Kiều Hồng Diệp bày ra vẻ mặt đầy đau đớn: "Em cũng chỉ muốn tốt cho chị!"

"Nói như vậy tôi còn phải cảm ơn cô à?" Cảnh Vân Chiêu cười nhạo một tiếng, quét mắt nhìn một cái, không lưu tình chút nào nói: "Kiều Hồng Diệp, trước kia tôi còn cảm thấy cô tuy rằng nhân phẩm chẳng ra sao, nhưng ít nhất vẫn có chút cốt khí, nhưng thật đúng là tôi quá xem trọng cô, hình dạng bây giờ có khác gì nha hoàn không, nhìn mấy ngày hôm nay đúng là càng ngày càng giống như hoàn nha, khiến tôi đều phải lau mắt mà nhìn!"

Kiều Hồng Diệp trong nháy mắt liền thẹn đỏ mặt.

Không biết từ khi nào, cô ta không thể với tới Cảnh Vân Chiêu, cũng không đấu lại Cảnh Vân Chiêu.

"Chị cứ cậy mạnh đi! Câu dẫn Đường Tử Hoa, về sau chị sẽ biết Đường gia cùng Hà gia đối phó chị thế nào!" Kiều Hồng Diệp đè thấp thanh âm hung hăng nói một câu.

So sánh với người như Hà Gia Tư, kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của cô ta dường như đều biến thành bọt nước, cô ta còn biết làm sao?

Kiều Hồng Diệp thốt ra lời này, gương mặt có chút khí bệnh của Đường Tử Hoa phẫn nộ, lạnh mặt nhìn Hà Gia Tư: "Lời này là cậu nói cho Kiều Hồng Diệp phải không Hà Gia Tư!"

Hà Gia Tư bày ra bộ dạng chịu ủy khuất, túm lấy cánh tay Đường Tử Hoa: "Anh Tử Hoa, em nói cho Kiều Hồng Diệp cái gì chứ? Hai người như vậy ai sáng suốt đều có thể nhìn ra, anh Tử Hoa, rõ ràng em mới là bạn gái của anh, cô ấy chia rẽ em và anh lôi lôi kéo kéo, là cô ấy sai mà!"

"Bạn gái?" Đường Tử Hoa mặt trầm xuống: "Hà Gia Tư, tôi còn chưa biết đã đặt cậu vào vị trí đó từ bao giờ! Mấy năm nay Đường gia đối với Hà gia quá tốt hay sao!"

Ở thời của Đường lão, Hà gia cũng được xem là một gia tộc phú quý, cũng xem như ngang hàng với Đường gia, nhưng sau này Hà lão mắc bệnh qua đời, còn Đường gia ngày càng phát triển, hai gia tộc chênh lệch với nhau như trời với đất, sản nghiệp của Hà gia ở trong huyện Hoa Ninh này có thể coi là xí nghiệp lớn, nhưng cùng Đường gia so sánh thì không đủ để nói chuyện.

Đường lão tưởng niệm tình bạn cũ, mặc dù Hà gia suy tàn, vẫn cho Hà gia đủ mặt mũi, con cháu hai nhà cũng rất thân mật, ngày thường cũng không thiếu giúp đỡ Hà gia, toàn bộ Ninh thị đều biết Đường gia là chỗ dựa lớn sau lưng Hà gia.

Trong lòng Hà Gia Tư "lộp bộp", sắc mặt ngay lập tức liền trắng bệch.

Tuy rằng cô ta lớn lên cùng Đường Tử Hoa, nhưng trên thực tế dù sao Đường Tử Hoa cũng là con trai, thời điểm hai người ở chung vẫn có chút khoảng cách, hơn nữa chính xác là chưa từng xác nhận qua quan hệ gọi là bạn trai bạn gái.

Chỉ là cha mẹ Hà Gia Tư đối với cô ta ôm hy vọng rất lớn, từ lần đầu tiên bước chân vào cửa lớn Đường gia, cô ta liền biết mình muốn làm gì, nhắm đến thân phận vợ của Đường Tử Hoa.

Hơn nữa ông Đường cũng thật thích cô ta, cô ta tin tưởng nếu không phải mình tuổi còn nhỏ, có lẽ ông cũng đã sớm định ra hôn lễ.

Hơn nữa cô ta xác thật rất thích Đường Tử Hoa, cậu ấy lớn lên vừa đẹp trai, cũng ôn hòa, trước kia khi còn học ở Ninh thị, rất nhiều bạn học hâm mộ cô ta có một vị thanh mai trúc mã ưu tú như vậy, mặc dù trong lòng cô ta biết rằng Đường Tử Hoa đối với cô ta chỉ là khách khí, cũng không có chút thân mật nào, nhưng cũng không thể thu lại được sự kiêu ngạo trong xương cốt, mỗi một ngày đều muốn danh chính ngôn thuận đứng bên người cậu ấy.

Cho nên cô ta mới có thể không màng tất cả chạy đến huyện Hoa Ninh, chỉ là cô ta không nghĩ tới, Đường Tử Hoa thế mà vì Cảnh Vân Chiêu mà quát vào mặt mình.

Nhưng dù sao cũng chỉ là một con nhỏ nông thôn, hơn nữa vừa mới quen biết vài ngày mà thôi, so được với tình cảm mười mấy năm của bọn họ sao?

Trong lòng Hà Gia Tư không cam lòng, tức giận, nhưng cô ta biết Đường Tử Hoa vừa nói có hàm ý gì, cô ta không dám lấy Hà gia ra đùa giỡn, ngay lập tức thu lại biểu tình cứng đờ, cũng không còn tức giận, làm nũng nói: "Anh Tử Hoa anh đừng tức giận, chỉ là em nói nhầm mà thôi, em, em không phải bạn gái anh...."

Lời nói này, giống như là bị Cảnh Vân Chiêu tiểu tam cướp chỗ bắt cô ta nói vậy.

Kiều Hồng Diệp không nghĩ tới vậy mà Hà Gia Tư một chút phản kháng cũng không có nhanh như vậy mà đã nhẹ giọng rồi, trong lúc nhất thời giống như bị ruồi bọ bay vào miệng, bực bội tới muốn chết.

Nhưng Kiều Hồng Diệp phản ứng rất nhanh, Hà Gia Tư đối với Đường Tử Hoa đã không còn chỉ là ngưỡng mộ, mà là sợ.

Cô ta vốn tưởng rằng Hà Gia Tư là thiên kim tiểu thư, không thể chọc không thể đắc tội, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy, so với Đường Tử Hoa, cô ta kém rất nhiều.

Tim đập nhanh hơn vài phần.

Kiều Hồng Diệp cẩn thận nhìn Đường Tử Hoa một cái, một lúc sao nhấp miệng cúi đầu, thu lại sự hưng phấn cùng nhảy nhót trong ánh mắt.

Cô ta chán ghét cuộc sống hiện tại.

Đường gia, nếu về sau làm Đường Tử Hoa thích, mấy năm sau có thể làm lại cuộc đời đúng không? Hơn nữa hiện tại tuổi còn nhỏ, cảm tình những năm tháng học sinh là đơn giản thuần túy nhất, cô ta tin tưởng vào năng lực của mình, chỉ cần để Đường Tử Hoa đem ánh mắt đặt trên người mình một cái, cô ta có thể đảm bảo để cho cậu chung tình không bao giờ thay đổi!

Trời cao cho cô ta cơ hội thật tốt. Ai nói rằng từ nhỏ ở bên nhau mới gọi là thanh mai trúc mã! Nếu bắt đầu từ bây giờ bồi dưỡng tình cảm, về sau ai cũng thua kém mình cả thôi.

Còn Hà Gia Tư.....

Cô ta xác thật là ưu tú, mà ưu tú chỉ là ở thân phận, mà Đường Tử Hoa cũng không thiếu thân phận.

"Gia Tư, thời điểm ông nội cậu qua đời đã xin ông nội tôi đối tốt với Hà gia, ông nội tôi mấy năm nay đều vì tình bạn cũ không thiếu giúp gia đình cậu xử lý những chuyện phiền toái, nhưng cái này cũng không có nghĩa rằng Đường gia chúng tôi coi tiền như rác, cậu theo tôi tới huyện Hoa Ninh có ý tứ gì lòng tôi đều rõ ràng, nhưng tôi đã sớm nói với câu, tuy rằng tôi đồng ý chăm sóc cậu, nhưng giới hạn tôi chỉ xem cậu là em gái mà thôi, nếu cậu nghĩ những cái khác, xin lỗi, tôi không làm được." Đường Tử Hoa nghiêm túc nói.

Nói xong, nhìn thoáng qua Cảnh Vân Chiêu mở miệng: "Tôi cùng Cảnh Vân Chiêu không phải như cậu nghĩ, cậu về sau không cần tìm cậu ấy gây phiền toái, nếu không cho dù cậu không muốn, tôi cũng chỉ có thể bắt quay về Ninh thị!"

Hà Gia Tư run rẩy, rơi nước mắt, trên mặt tràn đầy ủy khuất: "Em biết rồi..... Anh Tử Hoa anh đừng giận em, về sau em sẽ không như vậy nữa....." Hà Gia Tư chỉ có thể thấp giọng lấy lòng nói.