Editor: Hye Jin
Thanh âm lười biếng có chút khàn khàn, rất xứng với gương mặt soái ca kia, anh ta cố tình nhướng mày nâng mặt, nhìn rất ma mị.
Cảnh Vân Chiêu sống hai đời cũng chưa từng thấy giọng nói và cả dáng người xuất chúng như Lê Thiếu Vân, đương nhiên, vòng sinh hoạt kiếp trước của cô cũng quá nhỏ, thời điểm giao lưu nhìn thấy người khác trừ bỏ ở trường học cũng chỉ có ở ngục giam.
Nhưng dù sao giờ phút này Lê Thiếu Vân cũng chẳng làm gì được, Cảnh Vân Chiêu dứt khoát ngồi xuống, cầm quả táo: "Anh ăn không?"
"Thật không có gì để nói?" Lê Thiếu Vân lại hỏi một câu.
Cảnh Vân Chiêu làm bộ như không nghe thấy: "Vậy em tự ăn."
Lê Thiếu Vân cười cười, nhìn cô nhóc trước mặt, nghĩ thầm dù sao Cảnh Vân Chiêu tuổi còn nhỏ, anh ta là người trưởng thành ít nhiều cũng phải nhường cô nhóc vài phần, lúc này mới bỏ đi cái biểu tình cười như không cười: "Dù sao chuyện anh bị tai nạn, vẫn có chút quan hệ với em....."
Động tác trong tay Cảnh Vân Chiêu hơi dừng lại: "Người lái xe vận tải kia cũng đâu phải là em."
"Anh biết." Lê Thiếu Vân khóe miệng giật giật: "Chỉ là sau khi bị em đá một cái, tinh thần của anh không được tốt cho lắm, mới bảo tài xế chở đi khắp nơi hóng gió, tuy rằng em chưa thành niên, nhưng cũng là y sư, hẳn là em biết đàn ông coi trọng nhất là cái gì đúng không."
"Trong lòng anh cũng có chút chướng ngại, kết quả lại gặp phải tai nạn xe cộ, haizzz Lê gia có khả năng tuyệt hậu a....."
Lê Thiếu Vân giống như bị ma xui quỷ khiến, cũng không biết vì sao mình lại nói những câu không đàng hoàng như vậy.
Nhưng từ trước đến nay anh rất tin vào trực giác của mình, anh đối với Cảnh Vân Chiêu rất tò mò, cảm giác hứng thú thậm chí là khi nhìn thấy cô ấy sẽ cảm thấy tâm tình không tồi, cho nên rất thích ở chung cùng cô.
Vân Chiêu đơn giản lại ngay thẳng, anh cảm thấy Cảnh Vân Chiêu hoàn toàn có thể làm một Đỗ Lâm khác, là một trong những người bạn bè của anh ở huyện Hoa Ninh.
Nhưng, có điểm bất đồng, có lẽ là ở tuổi tác.
Tóm lại, ngay cả thời khắc bị tai nạn xe cộ kia anh lại nhớ mãi không quên với cô nhóc chưa gặp qua vài lần này, vậy khẳng định đã đem cô liệt vào người một nhà, nếu đã là người một nhà, gặp gỡ, nói chuyện, bồi dưỡng tình cảm, đây là điều đương nhiên.
Đáng tiếc chính là, tuổi còn quá nhỏ, lời nói này cũng hơi ác rồi.
Cảnh Vân Chiêu hai mắt trợn tròn, căn bản không hề tin.
"Lê thiếu, anh hẳn là nhớ nguyên nhân trước đây em động thủ là gì, em không thích người ngoài tới gần mình quá, nếu lúc đấy không phải anh chạm vào thì em cũng sẽ không nhanh chóng làm ra hành động như vậy." Cảnh Vân Chiêu tự biện hộ cho mình một tiếng.
Nhớ tới tình cảnh ngày đó, Lê Thiếu Vân cũng có chút nghĩ mà sợ. May mà từ nhỏ anh đã học võ, phản ứng nhanh hơn hẳn với người bình thường, bằng không đúng là thật sự bị phế.
"Đó chỉ là chuyện nhỏ." Lê Thiếu Vân dùng ánh mắt u ám nhìn cô, qua hai giây lại nói: "Nói đến chuyện này, anh hy vọng em có thể giải thích với anh một chút, lúc ấy em sao lại nôn?"
Sống đến hai mươi mấy tuổi đầu, sống trong lời khen hai mươi năm mà lớn lên, Cảnh Vân Chiêu vừa chạm vào anh đã nôn, cơ hồ đã đem chút kiêu ngạo bé nhỏ của anh nôn ra sạch sẽ.
Tình cảnh lúc đó vẫn còn rõ ràng trước mắt, anh có thể xác định rằng Cảnh Vân Chiêu tuyệt đối không phải giả bộ, cô chính xác là bị mình làm ghê tởm, lúc trở về anh có cố tình cho Đỗ Lâm kiểm tra thử người anh có mùi gì quái dị hay không, sự tình xảy ra làm cho anh cảm thấy có bóng ma tâm lý phải ngâm trong bồn tắm mấy giờ liền.
"Lúc ấy chỉ nghĩ tới chút ký ức không vui vẻ, phản ứng của em đúng là quá kịch liệt, điểm này thật sự xin lỗi anh." Cảnh Vân Chiêu rất dứt khoát.
Lê Thiếu Vân vừa thấy liền biết là một người cực kỳ tự luyến, phản ứng của cô lúc ấy xác thật sẽ làm cho anh ta bị đả kích. Nhưng dù sao nhịn không được cũng cảm thấy người này là tự mình chuốc lấy khổ.
Ánh mắt Lê Thiếu Vân hiện lên một tia xem xét, trong lòng thật sự có chút nghi vấn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu anh không nghĩ tới về sau có thể gặp lại, chỉ là cảm thấy cô với những nữ sinh cùng tuổi khác không giống nhau, bởi vậy cũng khách khí cùng chú ý nhiều hơn vài phần thôi, nhưng sau khi được gặp lại ở chỗ ông Từ, phát hiện tuy rằng cô nhìn qua tuổi còn nhỏ, nhưng khi đối thoại với ông Từ thập phần ổn trọng, cử chỉ lời nói đều giống như người trưởng thành, tâm tư vừa mẫn cảm vừa kín đáo.
Cũng bởi vậy, anh để người điều tra về nữ sinh không hề quen biết này.
Tư liệu nhận được rất đơn giản nhưng cũng làm người ta chấn động.
Bị ba mẹ nuôi lừa gạt nuôi nấng lớn lên, mẹ nuôi mất, ba nuôi kia ở thị trấn nhỏ thì giống như một người thành công, nhưng trên thực tế tình tính vừa tham lam lại keo kiệt, cô còn có một đôi em trai em gái, nhưng có cũng như không, hơn nữa không lâu trước đây Cảnh Vân Chiêu đã đoạn tuyệt quan hệ cùng nhà kia.
Tuổi tác nhỏ như vậy, không có khả năng tiếp xúc qua nhiều người ngoài, nhưng cô lại nói phản ứng nôn mửa kia là bởi vì những hồi ức không tốt sinh ra, lúc này vừa nhớ tới đã có thể đoán.
Đầu tiên, đối phương hẳn là đàn ông.
Là người đàn ông có thể làm cho Cảnh Vân Chiêu lưu lại ký ức tồi tệ như vậy.
Người đàn ông kia hẳn chính là vị ba nuôi đi?
Trong lòng Lê Thiếu Vân đột nhiên có chút tức giận, nhưng trước mặt Cảnh Vân Chiêu vẫn thu lại vài phần, ánh mắt u ám, nhưng khóe miệng lại gợi lên chút tươi cười: Được rồi, nhìn thấy em cũng đủ chân thành, lần này anh bỏ qua."
Cảnh Vân Chiêu hơi kéo khóe miệng: "Thật đúng là cảm ơn anh đã đại từ đại bi bỏ qua cho em ha...."
Cảnh Vân Chiêu gọt táo xong, tự mình gặm một miếng, bệnh nhân Lê Thiếu Vân ngoan đến kỳ cục, nếu lúc này Đỗ Lâm cũng làm vậy, Lê Thiếu Vân chắc chắn đã gào thét chỉ trích ầm ầm.
Lúc này nghe thanh âm cắn "rắc rắc" của Cảnh Vân Chiêu, Lê Thiếu Vân chậm rãi hơi cười, kiên nhẫn chờ Cảnh Vân Chiêu ăn xong, lúc này mới duỗi tay để cô xem bệnh.
Năng lực nhìn người của anh không hề nhỏ, còn có thể không biết Cảnh Vân Chiêu xem như mình chuột bạch chắc?
Nhưng dù sao làm chuột bạch của thần y so với làm người bệnh của y sư đỉnh cấp bình thường cũng an toàn hơn nhiều.
Ánh mắt Lê Thiếu Vân nhìn Cảnh Vân Chiêu giống như đang nhìn một thần y đã trưởng thành, chờ Cảnh Vân Chiêu đi rồi, để hộ sĩ bốc thuốc uống, trong lòng không có chút nghi ngờ nào, sự tin tưởng này cũng không biết tới từ đâu.
Lê Thiếu Vân đem tất cả quy thành hai chữ: Hợp mắt!
Ở phòng bệnh ngây ngốc một giờ thật ra cũng không quá lâu, Lê Thiếu Vân cũng không phải là thiếu gia hay làm giá, thời điểm cô không nói lời nào, đại đa số thời gian đối phương cũng thật sự an tĩnh, cho nên Cảnh Vân Chiêu cũng tự mình đọc sách, không quấy rầy lẫn nhau.
Tuy rằng cô trọng sinh, nhưng kiếp trước vào lúc này đã thôi học, nếu không tiếp tục nghiêm túc học tập, thành tích sẽ không thể theo kịp.
Cũng may bởi vì hấp thụ phiến ngọc, trí nhớ cô tốt hơn nhiều, học tập cũng nhẹ nhàng hơn so với kiếp trước không ít. Liên tục mấy ngày, Cảnh Vân Chiêu không ngừng chạy tới bệnh viện, mỗi ngày trôi qua đều cực kỳ bận rộn.
Mỗi ngày cũng sẽ xem bệnh tình cho Đường Tử Hoa, nhưng tránh cho người ngoài nghĩ nhiều, gần đây Cảnh Vân Chiêu sẽ đến lớp rất sớm, ở thời điểm khi bạn học còn chưa tới sẽ bắt mạch cho cậu ta.
Cổ tay Đường Tử Hoa rất lạnh, sau khi thay đổi uống thuốc Cảnh Vân Chiêu kê cho, khí sắc tốt hơn nhiều.
"Gần đây cậu có cảm giác gì bất thường không?"
Cảnh Vân Chiêu một bên bắt mạch một bên hỏi.
"Tớ ăn nhiều hơn trước kia có tính không?" Đường Tử Hoa ngượng ngùng nói.
"Đương nhiên là tính." Cảnh Vân Chiêu nhấp nhấp miệng: "Thuốc vốn dĩ có ba phần độc, ăn cơm dù sao so với uống thuốc cũng tốt hơn, hơn nữa hiện tại cậu ăn uống tốt hơn chứng minh sức khỏe của cậu cũng tốt hơn nhiều, người già không phải có câu có thể ăn là phúc sao."
Nhìn bộ dạng nghiêm trang của cô, Đường Tử Hoa chỉ thấy hơi buồn cười.
"Hai người làm cái gì vậy?!" Đúng lúc Cảnh Vân Chiêu vừa muốn thu tay lại, cửa lớp đột nhiên có người kêu lên một tiếng.