Editor: Hye Jin
Qua một hồi lâu, nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu thu tay lại.
"Thế nào?" Vẻ mặt Đỗ Lâm đầy quan tâm, đồng thời cũng có chút tò mò, không biết Cảnh Vân Chiêu rốt cuộc sẽ nói gì.
Một phòng 3 đôi mắt của ba người đàn ông đều không nháy mắt nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu, làm Cảnh Vân Chiêu có chút không được tự nhiên, chỉ nói: "Bác Đỗ gần đây có phải cảm thấy trong miệng có vị đắng?"
Ông Đỗ gật gật đầu, nói: "Không sai, hơn nữa còn không chạm vào được, chỉ cần chạm nhẹ một cái là đau muốn xuyên tim."
Thật ra đau thì ông không sợ, nhưng nó lại ảnh hưởng đến vị giác.
"Mấy ngày nay có phải cũng hơi phát sốt phải không ạ?"
Cảnh Vân Chiêu nói nhỏ.
Ông Đỗ lại gật đầu.
Ngay lập tức Đỗ Lâm nghiêm nghị kinh ngạc, trước kia mang ba đi bệnh viện khám, những bác sĩ đó chỉ biết hỏi bệnh tình của bọn họ, cũng không ai có thể tự mình nhìn ra giống như Cảnh Vân Chiêu.
"Bác sĩ kê thuốc gì ạ? Thuốc giảm đau đúng không?" Cảnh Vân Chiêu ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như cũ, lại nói một tiếng.
Nói xong tiếng này, tròng mắt Đỗ Lâm ngay lập tức trừng ra, dựng lên ngón tay cái: "Không sai không sai, đi khám Tây y đều cho thuốc giảm đau, nhưng hai ba ngày rồi vẫn không tốt hơn...."
Thuốc giảm đau là Cảnh Vân Chiêu suy đoán ra, bởi nếu theo y học Trung Quốc, tất cả mọi người cũng sẽ kê một ít dược để hạ hỏa, chỉ cần không phải là lang băm, tuyệt đối có thể để cho bệnh trạng của ông Đỗ vài ngày thôi đã giảm bớt, nhưng đây là mấy ngày vẫn không khỏe.
Cảnh Vân Chiêu cũng không phải khinh thường Tây y, chỉ là cảm thấy lĩnh vực nào cũng có sở trường riêng.
"Bệnh này cũng dễ trị, chẳng qua phải phiền toái anh Đỗ đi mua dược liệu về, bạch chỉ, chu sa và kinh giới, đúng rồi, trong nhà có mật ong phải không?" Cảnh Vân Chiêu hiện giờ không có chứng chỉ hành y, không thể kê thuốc được, hơn nữa dược liệu yêu cầu đều đơn giản không có độc, đến tiệm thuốc Trung y nào cũng khẳng định sẽ có.
Đỗ Lâm lúc này đối với lời nói của Cảnh Vân Chiêu thực sự tin tưởng, vội vàng gật đầu nhớ lại, thu thập một chút đồ vật, hai ba phút liền chạy ra khỏi cửa.
Cũng may tiệm thuốc ở ngay gần nhà, chẳng bao lâu, Đỗ Lâm liền trở về.
Cảnh Vân Chiêu mượn phòng bếp Đỗ gia, đem bạch chỉ sấy khô nghiền nhỏ thành bột, hòa với mật ong rồi thêm chút chu sa, trong chốc lát đã làm xong thuốc, đưa cho ông Đỗ lấy nước kinh giới uống vào.
Thuốc không thể lập tức có tác dụng liền nhưng có thể khẳng định không tới vài giờ đã tốt hơn rất nhiều.
"Mấy ngày này bác Đỗ không nên ăn đồ cay nóng, ngày thường phải chú ý nghỉ ngơi, bớt tức giận." Cảnh Vân Chiêu lại dặn dò một tiếng.
Những lời này các bác sĩ trước xem cho ông Đỗ đều đã nói qua, ông Đỗ thuận thế đáp ứng, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, chỉ cảm thấy hàm răng không còn khó chịu như trước nữa, hơn nữa nhà đầu này nhìn tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng lời nói lại điềm đạm, thập phần thong dong, làm cho chút sốt ruột trong lòng ông cũng tiêu đi không ít.
Đỗ Lâm càng bị Cảnh Vân Chiêu hù rồi, biểu tình nhìn Cảnh Vân Chiêu có chút dè dặt, giống như Cảnh Vân Chiêu là người quái dị.
Cùng lúc đó, trong lòng nhịn không được đối với sự hoài nghi của mình mà áy náy, nghĩ tới thời điểm buổi tối Cảnh Vân Chiêu đưa nguyên liệu nấu ăn tới, cho dù nguyên liệu không tốt vẫn sẽ khách khí một chút, miễn cho làm tổn thương tiểu muội muội nhà người ta.
Buổi chiều Cảnh Vân Chiêu có tiết học, ở Đỗ gia không bao lâu, Đỗ Lâm đích thân xuống bếp, ăn cơm trưa xong liền được Lê Thiếu Vân đưa về.
Không thể không nói, tay nghề Đỗ gia đích xác không tồi, đồ ăn so với Hương Hải Lâu còn mỹ vị hơn, không hổ là hậu nhân của ngự trù trong cung a.
Tâm tư hợp tác cũng càng thêm vững chắc.
Diện tích không gian của Cảnh Vân Chiêu rất lớn, bởi vậy trừ bỏ một chút dược liệu, cũng có không ít những rau dưa củ quả hàng ngày, hơn nữa bởi vì dùng nước suối trong không gian, mấy thứ này so với bên ngoài càng tươi mới.
Buổi chiều sau khi học xong hai tiết, Cảnh Vân Chiêu liền cùng với chủ nhiệm lớp hỏi một chút, thuê một căn nhà nhỏ nông thôn ở ngoài huyện thành.
Căn nhà này cũng coi như không quá hẻo lánh, có chút tương tự với căn nhà của ông Từ, nhưng lại hơi an tĩnh, xung quanh đều là những căn nhà cửa đóng then cài, thập phần quạnh quẽ, cùng với không khí trong thị trấn có chút khác nhau.
Nơi như này lại vừa lúc phù hợp với yêu cầu của Cảnh Vân Chiêu, không gây chú ý, xem như là trạm trung chuyển vật tư giữa không gian của cô với thế giới bên ngoài.
Trong không gian có tác dụng giữ tươi cho nên tới tận buổi tối, Cảnh Vân Chiêu mới đưa rau dưa củ quả mình muốn vận chuyển ra, thuê một chiếc xe, chở rau củ đưa tới trước cửa Ngự Thiên Tiên.
Ngự Thiên Tiên trang hoàn mang theo vài phần nho khí cổ xưa, không giống như Hương Hải Lâu xa hoa như vậy, nhưng lại làm cho người ta có chút cảm giác thư thái, tao nhã cổ xưa, lấy màu tối làm chủ đạo, diện tích cũng không tính là lớn, nhưng so với những nhà hàng xung quanh khí phái hơn rất nhiều.
Đỗ Lâm đợi một hồi lâu, vừa thấy Cảnh Vân Chiêu lập tức đi tới, càng thêm cảm kích: "Ba anh nói, răng ông ấy đã khá hơn rất nhiều, bảo với anh cảm ơn em thật tốt."
"Đêm nay lại ngậm một lần thuốc, ngày mai có thể hoàn toàn sẽ không còn đau nữa, nhưng muốn khỏi hẳn phải hạn chế ăn một số món." Cảnh Vân Chiêu theo trách nhiệm nói.
Đỗ Lâm dở khóc dở cười: " Không hiểu một học sinh như em mà lại biết những cái này? Lợi hại lợi hại, lời nói giống như một bà cụ nhỏ vậy, thật không biết là ai đã dạy ra được một nữ sinh như này."
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu hắn ta cảm thấy cô là một bông hoa trắng nhỏ xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, nhưng trong chớp mắt hình tượng kia lại biến thành một y sư thành thục ổn trọng, căn bản không có bộ dạng của học sinh nên có, không đủ hoạt bát, không đủ đáng yêu.
Nhưng có lẽ trước kia đã bị bộ dạng cao minh này của cô hù, trong lòng khi nghĩ đến hai từ "Hoạt bát đáng yêu", vô luận thế nào cũng không thể đặt bên cạnh người Cảnh Vân Chiêu được nữa, một gương mặt kia nếu đổi thành đáng yêu giả dối, chắc chắn không thể tiêu hóa nổi.
Đỗ Lâm nhịn không được muốn coi cô như người trưởng thành, lời nói cũng không quá câu nệ như trước. Để cho vài người lấy nguyên liệu nấu ăn xuống xe, cẩn thận nhìn. Tươi quá, nếm thử hương vị, không hề cảm nhận được mùi thuốc trừ sâu.
Kỳ thật thời điểm vừa rồi hắn cũng đã cảm giác được, trái cây này từ thật xa đã nghe được hương vị thơm ngọt. Nhưng lúc này khi nếm thử mới thực sự kinh hỉ.
Tìm được bảo vật rồi!
Đầu lưỡi này của hắn chính là tổ truyền, mùi vị gì mà không nếm ra? Có thể khẳng định nếu dùng nguyên liệu nấu ăn này của Cảnh Vân Chiêu để nấu, tuyệt đối sẽ đem những gì tổ tiên truyền lại trở thành món ăn hoàn mỹ, thậm chí còn càng tốt hơn!
"Mau mau mau, mau mang đồ từ trên xe xuống, cẩn thận một chút." Khuôn mặt Đỗ Lâm cười như hoa cúc nở, hưng phấn tới quên luôn mấy thứ này của Cảnh Vân Chiêu.
Nếu như là bạn bè, mấy thứ này tặng cho Đỗ Lâm cũng không sao, nhưng Cảnh Vân Chiêu đang muốn cùng Đỗ Lâm hợp tác, sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy.
Đôi mắt nhíu lại, duỗi tay chặn lại bước chân Đỗ Lâm đang muốn lấy đồ trên xe xuống: " Ông chủ Đỗ, nếu thỏa mãn yêu cầu của anh, chúng ta có phải nói tới giá cả hay không?"
Sau lưng Đỗ Lâm chợt cảm thấy lạnh, nhớ tới trước kia mình hoài nghi Cảnh Vân Chiêu, hiện tại ngược lại, tiểu muội muội người ta tính tình.......
Nhếch miệng cố gắng duy trì nụ cười: " Sao lại gọi ông chủ Đỗ? Gọi anh Đỗ, dễ nghe cũng thân thiết phải không? Đi đi đi, chúng ta vào nhà nói, em yên tâm, giá cả tuyệt đối rất dễ thương lượng!"
Nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy nếu bị lọt ra ngoài, quay đầu lại ba hắn nhất định sẽ đánh chết hắn mất.