Chương 60: CHƯƠNG 60: HỢP TÁC

Editor: Hye Jin

Ngự Thiên Tiên rất có thực lực, Đỗ Lâm cũng là nhân tài kiệt xuất, nếu hiện tại hết thảy dựa vào sự phát triển của kiếp trước, Đỗ Lâm chính xác sẽ bộc lộ tài năng, nhưng nếu muốn đạt tới sự phát triển như lời anh ta nói hẳn là vẫn kém một khoảng cách.

Nhưng hiện tại Cảnh Vân Chiêu lại có tự tin, cô cùng với Đỗ Lâm một người thiếu cơ hội một người thiếu nguyên liệu, hoàn hảo.

Thái độ Cảnh Vân Chiêu lúc này hòa nhã hơn trước một tí, Lê Thiếu Vân nhướng mày, trong mắt hiện lên tia u ám.

Nha đầu này thế mà lại nhìn danh thiếp Đỗ Lâm sinh ra hứng thú?

Lê Thiếu Vân không thể bình tĩnh, chỉ là một tờ danh thiếp mà thôi, bất quá bên trên viết Ngự Thiên Tiên, so với Ngự Thiên Tiên, Thiên Hương Lâu của hắn không phải danh khí tốt hơn sao?

Cả đời Lê Thiếu Vân chưa từng bị ai xem nhẹ, thậm chí còn chưa từng đối với ai quan tâm đặc thù đến như vậy. Có thể nói hắn cũng chỉ gặp Cảnh Vân Chiêu qua hai ba lần, lần này hắn cảm thấy đứa trẻ này có tiền đồ, mới có thể chung đụng một chút, về sau nếu có thể giúp đỡ được cô thì cũng ra tay giúp đỡ.

Chỉ là không nghĩ rằng, người ta căn bản không xem trọng hắn.

Như vậy cũng tốt, Đỗ Lâm ở huyện Hoa Ninh cũng có chút nhân mạch, chờ hắn về Bắc Kinh, nếu có chuyện gì cần có thể để Đỗ Lâm hỗ trợ.

Dù gì cũng là người ông Từ để ý, nhà họ Lê, Từ có giao tình rất tốt, Lê Thiếu Vân đương nhiên cảm thấy đứa trẻ này cũng coi như người một nhà.

Lê Thiếu Vân thu liễm tính tình, ngước mắt hỏi: "Em có hứng thú đối với Ngự Thiên Tiên?"

Cảnh Vân Chiêu nghĩ lý do thoái thác, mới nói: "Sư phụ em đối với dược liệu cùng ngũ cốc rau dưa linh tinh rất hứng thú, ông đã nghiên cứu ra kỹ thuật gieo trồng rất tốt, đồ trồng ra được tuyệt đối là tươi mới sạch sẽ. Vừa nghe anh Đỗ nói, em cảm thấy em có thể thay sư phụ em cùng với Ngự Thiên Tiên hợp tác."

"A?" Đỗ Lâm ngây ra một chút, nhất thời không phản ứng được.

"Em vừa nói muốn cùng anh hợp tác? Chính là...... bán nguyên liệu nấu ăn cho anh?" Đỗ Lâm không tin mở miệng hỏi một câu, hỏi xong, tự mình còn cười " Kỳ thật nếu anh chỉ là một tiệm cơm bình thường cũng không ngại tìm người quen hợp tác, nhưng Ngự Thiên Tiên là anh cùng với cha anh vô cùng kỳ vọng, không thể quá mức tùy tiện, nguyên liệu nấu ăn cần phải hoàn toàn phù hợp yêu cầu...."

Cảnh Vân Chiêu vẫn như cũ nghiêm túc gật đầu, không có ý tứ nói đùa.

Cô cũng không cảm thấy mình đang chiếm tiện nghi của Đỗ Lâm, phải biết rằng đồ trong không gian của cô nếu muốn bán đi không hề khó khăn, nếu không phải tuổi cô có vấn đề, thì bất luận một quán ăn nào đều vui lòng cùng cô hợp tác, cô muốn kiếm tiền chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng Đỗ Lâm lại khác, anh ta đang thiếu nguyên liệu tốt nhất, công thức nấu ăn dù trân quý cũng không thể đạt được tới yêu cầu, sẽ làm cho mục tiêu của anh ta còn cách đi vài phần.

"Như vậy đi, buổi tối hôm nay em sẽ đưa một xe nguyên liệu tới Ngự Thiên Tiên, đến lúc đó tất cả đều dựa theo quy củ của anh chọn lựa, nếu không qua được cửa này em sẽ mang đồ vật chạy lấy người, không làm khó dễ anh." Cảnh Vân Chiêu vẫn bình tĩnh phản hồi.

Cảnh Vân Chiêu lại nhịn không được cười cười trong lòng, cô có thể xác định một khi Đỗ Lâm nhìn thấy đồ của cô, chắc chắn mọi chuyện phía sau đều rất dễ nói, thậm chí cô mới là người có thể chiếm thế thượng phong.

Đỗ Lâm hoài nghi nhìn một cái, chỉ cảm thấy đầu óc của mình nhét đầy hồ nhão.

Cũng may Cảnh Vân Chiêu đã tự mình nói, chỉ cần anh ta không hài lòng liền không bắt buộc, một khi đã vậy, đến lúc đó anh ta cũng không cần đặc biệt cho Lê Thiếu Vân mặt mũi.

Trộm mắt liếc Lê Thiếu Vân một cái, phát hiện hắn cũng không ý tứ muốn nhúng tay vào, nhẹ nhàng thở ra. Ngự Thiên Tiên này là một tay anh ta thành lập, nhưng Lê Thiếu Vân cũng được coi là một bên đối tác, đương nhiên, là anh ta sống chết kéo Lê Thiếu Vân vào, rốt cuộc Lê Thiếu Vân có thân phận đặc biệt, mặc dù ở huyện Hoa Ninh, cũng không có ai dám trêu chọc hắn, cùng hắn đứng trên một cái thuyền, hoàn toàn không có khả năng chìm xuống.

Cho nên nói, nếu Lê thiếu gật đầu, vậy thì anh ta cũng không có biện pháp, may mắn Lê thiếu cũng không phải người hồ đồ, công tư phân minh.

Đỗ Lâm cũng không hiểu về Lê Thiếu Vân quá nhiều, lúc này Lê Thiếu Vân cũng không vì "Ngự Thiên Tiên" nghĩ nhiều, mà là cảm thấy được sự tự tin toát ra từ người Cảnh Vân Chiêu.

Hắn gặp Cảnh Vân Chiêu được vài lần, kí ức ngắn ngủi vẫn còn mới mẻ, chợt cảm thấy trong số bạn cùng lứa tuổi, cũng rất ít có người trấn định như cô. Vụ việc lần trước nhìn thấy cô quyết đoán cứu người, đối với nữ sinh giữa trán chảy đầy máu tươi coi như không thấy, hắn liền biết nữ sinh này tâm tư khó lường.

Tính tình hắn từ trước tới nay đạm bạc, không thích xen vào việc người khác, cùng với những người không có quan hệ cũng lười phản ứng, nhưng sau khi nhìn thấy sự quật cường trên người cô, liền cảm thấy người như vậy rất khó có, liền có thể giúp một phen, quen biết một lần cũng coi như may mắn.

Bởi vậy, Cảnh Vân Chiêu nói cô có thể hợp tác với Ngự Thiên Tiên, hắn cũng theo bản năng tin tưởng. Có lẽ đây cũng là một loại hấp dẫn giữa những người cùng một loại.

Khóe miệng Lê Thiếu Vân vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua thập phần thân sĩ, dọc theo đường đi ngẫu nhiên nói ra vài câu, nhưng mỗi câu phần lớn đều là đang hỏi về tình hình của Cảnh Vân Chiêu.

Tỷ như, nuôi ra được một đứa trẻ như vậy gia đình rốt cuộc là dạng gì.

Lại tỷ như thành tích của Cảnh Vân Chiêu thế nào, sau này muốn học đại học nào, sau này lớn lên muốn làm cái gì. Nhìn qua, giống như người lớn đang hỏi, Cảnh Vân Chiêu cảm thấy, may mắn người đàn ông này chỉ 24 - 25 tuổi, bằng không nếu đã trở thành một bác trung niên, không chừng còn dong dài hơn nữa!

Hơn hai mươi phút, ô tô ngừng lại một khu nhà nhỏ, bên trong là từng tòa biệt thự nhỏ, nhưng cũng không quá xa hoa.

Đỗ Lâm tuy đối với Cảnh Vân Chiêu thập phần hoài nghi nhưng cũng khách khí mời cô vào cửa. Trong nhà rất an tĩnh, chỉ có ba anh ở nhà, ở trong phòng bếp không biết đang mân mê cái gì.

"Ai nha ba ơi, đá lạnh như vậy, ba còn ăn làm gì, mau nhổ ra!" Đỗ Lâm tiếp đón hai người ngồi xuống xong, lập tức tiến vào, liền nghe thấy một trận thanh âm lo lắng truyền tới.

Trên đường Cảnh Vân Chiêu cũng đã nghe Đỗ Lâm nhắc tới, mẹ anh ấy mất sớm, là ba anh ta nuôi anh ấy lớn lên, tuổi ba anh cũng không tính là rất lớn, cũng chưa tới thời điểm răng rụng, nhưng ông lại có chút tật xấu,thời điểm đau nghiêm trọng sẽ xem không thể nếm được hương vị, phương diện hiếu thắng nhất cả đời của ông ấy là nấu ăn, bởi vậy sốt ruột không chịu nổi.

"Con còn quản ta làm gì, ta ngậm đá thì sẽ không còn đau....." ông lẩm bẩm một tiếng, nhưng chú ý tới có khách trong nhà, lại chuyển tiếp chủ đề: "Lê thiếu tới a? Tên nghịch tử này cũng không nói một tiếng, để ba làm vài món chiêu đãi!"

Nói xong, ông ngẩng mặt, nhìn thấy một nữ sinh xa lạ, cũng có chút kinh ngạc khó hiểu.

"Bác, đây là y sư cháu tìm cho bác, để cô ấy nhìn cho bác một cái." Lê Thiếu Vân nói chuyện rất thẳng thắn.

Cảnh Vân Chiêu không khỏi bội phục người đàn ông này, thời điểm nói đến hai từ y sư tự cô cũng cảm thấy chột dạ, vậy mà Lê Thiếu Vân rất bình tĩnh, dường như cô chính là một thần y khó lường.

Ông Đỗ chỉ ngây ra một lúc: "Lê thiếu giới thiệu? Vậy khẳng định là có bản lĩnh, nha đầu đừng sợ, cứ tới đây nhìn một cái là được."

Cảnh Vân Chiêu càng kinh ngạc, ông bác này rốt cuộc tin tưởng Lê Thiếu Vân bao nhiêu a! Cả một nhà này cho dù bị Lê Thiếu Vân bán đi cũng sẽ thay anh ta đếm tiền mất.

"Nếu ba anh đã nói như vậy, Vân Chiêu em cứ yên tâm mà xem." Đỗ Lâm cũng rất hiểu biết tính khí ba của mình, trực tiếp trấn an một tiếng.

Đương sự đã cởi mở như vậy, Cảnh Vân Chiêu tự nhiên sẽ không tỏ ra bó tay bó chân, nhìn nhìn ông cụ trước mắt, để ông há mồm nhìn nhìn, nghiêm túc bắt mạch, bộ dạng nghiêm trang dọa tới cả Đỗ Lâm.