Chương 38: CHƯƠNG 38. PHƯƠNG PHÁP GIÁO DỤC ĐẶC BIỆT

Editor: Hye Jin

Mẹ Diệp nói xong, bước chân trống rỗng càng trở nên mạnh mẽ hơn, bước một bước dài về phía trước, đưa tay cướp lấy túi xách từ tay của Diệp Thanh, không nói hai lời lấy hết tiền trong túi ra.

Hơn một ngàn tệ bây giờ là một số tiền lớn đối với gia đình họ.

"Bạn học này, hôm nay ở trong bệnh viện nhờ có con giải vây, đây là tiền dì nợ con, cũng trả lại cho con......" Mẹ Diệp móc ra 1000 đồng từ bên trong nhét vào trong túi Cảnh Vân Chiêu.

Diệp Thanh mắt trừng tròn xoe, không thể tin được cảnh này: "Mẹ, mẹ có phải điên rồi hay không, dựa vào cái gì mà đưa tiền cho cô ta......"

"Bốp --" Lần này, tay mẹ Diệp còn dứt khoát hơn trước đó.

Ngay cả Tiêu Hải Thanh bên cạnh cũng nhe răng, cảm thấy mặt đau giùm cho Diệp Thanh kia, nhưng mà vẫn là sảng khoái.

Trước kia, Diệp Thanh được chiều đến hư rồi, còn tưởng rằng mình là đại tiểu thư, không có thông cảm với mẹ ruột của mình chút nào, cũng không thấy rõ sự thật, hôm nay mẹ Diệp trở nên lợi hại như vậy, sau này Diệp Thanh sợ là cũng không gây lên sóng gió gì được.

Chỉ là mẹ Diệp rốt cuộc thương con gái buộc phải trở nên nghiêm khắc như vậy. Trong lòng bà chỉ sợ cũng là lo lắng sau này Diệp Thanh giống như những lời Cảnh Vân Chiêu nói, càng ngày càng tệ.

Mẹ Diệp đánh xong, thấy Diệp Thanh đỏ hoe, mẹ Diệp càng hung hăng mắng: "Con còn có mặt mũi khóc! Đi bệnh viện với mẹ nói xin lỗi bạn học kia, nếu không có thành ý, hôm nay con về nhà cũng đừng ăn cơm, quỳ xuống nhận lỗi, quỳ cho đến khi nào tỉnh ngộ thì thôi!"

Tâm tình mẹ Diệp phức tạp hơn bất cứ ai khác, đau lòng sao? Thương! Nhưng là hận, bà hận con gái không hiểu, bà hận chồng mềm yếu vô dụng, cho nên bà buộc phải thay đổi.

Chỉ thấy bà tiến lên vặn cánh tay Diệp Thanh, túm lấy người từng bước kéo vào bệnh viện.

Diệp Thanh luôn miệng nói muốn bỏ nhà đi, nhưng trên thực tế, nếu không trong người không có mấy vạn, cô ta hoàn toàn không dám, mà bây giờ, chút tiền sót lại trong người trên người đã bị lấy đi rồi, càng không có tự tin, bỗng chốc cảm thấy cả đời mình đều xong rồi.

Dưới sự cứng rắn của mẹ Diệp, Diệp Thanh bị túm đến trước giường bệnh của Dương Điềm Điềm, lúc này Dương Điềm Điềm đã tỉnh rồi, vừa nhìn thấy Diệp Thanh, trực tiếp xoay đầu đi chỗ khác.

Ngược lại hướng phía Cảnh Vân Chiêu nói: "Thật xin lỗi, lúc trước tớ giúp đỡ Diệp Thanh đối nghịch với cậu, nhưng cậu không trách tớ, cám ơn cậu đã giúp tớ......"

Cảnh Vân Chiêu chỉ là làm động tác nở nụ cười một chút, coi như là đã nhận lời xin lỗi cùng cảm ơn của cậu ấy.

"Nói xin lỗi!" Mẹ Diệp ở sau lưng Diệp Thanh, đạp một cái vào bắp chân của cô ta, Diệp Thanh không nghĩ đến mẹ sẽ dùng đến một chiêu này? Nhất thời không để ý, "Phanh" một tiếng quỳ xuống, hai đầu gối đập vào nền đất đau đến nước mắt đều muốn rơi xuống, gương mặt tái nhợt chỉ cảm thấy đã mất hết thể diện không còn gì cả.

Cô ta vậy mà quỳ xuống trước mặt Dương Điềm Điềm? Còn có nhiều người nhìn như vậy, trong lòng bọn họ khẳng định đang cười nhạo cô ta!

Giùng giằng muốn ngồi dậy, chỉ tiếc dì Diệp ở sau lưng hung hăng ấn cổ của cô ta "Mau nói xin lỗi!". Diệp Thanh bị mẹ Diệp ấn đến nổi tầng da hiện lên một dấu đỏ rõ mồn một.

"Mẹ! Mẹ buông tay! Con đau quá ....." Diệp Thanh lập tức đau khóc lên, há mồm gào lên.

Nhưng cô ta càng kêu đau, mẹ Diệp càng dùng sức: "Làm việc gì sai sẽ phải nói xin lỗi, nếu con không mở miệng được, vậy hôm nay ngày mai hãy cứ quỳ ở chỗ này, quỳ cho đến khi nào chịu nhận lỗi thì thôi.”

Bên cạnh cha mẹ Dương vừa nghe, cũng là kinh ngạc.

Hai người họ cảm thấy người phụ nữ này đi ra ngoài một lúc sau khi trở về đã thay đổi, nhìn qua đánh đá hơn lúc trước một chút, nhất là lúc trước nhắc tới con gái là bất đắc dĩ, mà bây giờ, lại là ngoan độc nghiêm khắc.

Mẹ Diệp đã quyết tâm, chẳng được bao lâu Diệp Thanh đã không chịu nổi: "Con sai rồi, mẹ con sai rồi còn không được sao, mẹ thả con ra......"

Dương Điềm Điềm cũng không phải là một nữ sinh có lòng dạ ác độc, thấy Diệp Thanh đã lên tiếng nhận sai, cũng không quan tâm cô ta có thật lòng hay không, nể mặt dì Diệp nên không thèm so đo với cô ta.

Sau khi vết thương Dương Điềm Điềm ổn định, Cảnh Vân Chiêu đến Hương Hải Lâu một chuyến thanh toán tiền cơm sau đó trở về.

Mà bên kia, dì Diệp cũng có trách nhiệm, dùng tiền còn lại mua chút thuốc bổ gửi lại, chỉ cần Diệp Thanh mở miệng nói lời không hiểu chuyện, không đánh thì mắng, đợi buổi tối khi về nhà, Diệp Thanh khuôn mặt này đã sưng giống như đầu heo.

"Thứ hai con trở về đi học, sau khi trở về phải ngoan ngoãn, không cho phép gây chuyện, không cho phép đắc tội với bạn học, nếu như không làm được vậy thì con cũng đừng về nhà đói chết ở đâu ngoài đường đi!" Mẹ Diệp tức giận lại mắng một câu, nói xong, nhìn phòng ở một mảnh hỗn độn, quay sang nói với Diệp Thanh: "Sau này lúc mẹ đi ra ngoài làm việc, việc trong nhà đều phải làm, nấu cơm giặt giũ, không thể bỏ qua!"

Ánh mắt Diệp Thanh khiếp sợ cùng uất ức, mẹ Diệp lại xông vào trong phòng, lôi đầu người đàn ông đang nằm ngủ trên giường dậy: "Anh không đi ra ngoài tìm việc làm đúng không? Vậy đừng ăn cơm nữa, qua chủ nhật liền ly hôn!

Trước kia mẹ Diệp cho dù là không tính là ôn nhu, nhưng nói lời cũng nho nhã lễ độ, dù là ở trong nhà, luôn là dáng vẻ người mẹ tốt, người vợ hiền huệ.

Mà hiện tại, càng giống như là một người đàn bà chanh chua.

Chỉ là cái bộ dạng này so với bộ dạng ôn hòa khuyên giải trước kia, hiệu quả tốt hơn nhiều, cha của Diệp Thanh nửa tỉnh nửa mê, mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm người phụ nữ chung chăn gối hơn mười năm, còn tưởng rằng mình hoa mắt.

Dĩ nhiên, ông ta không nghĩ đến ly hôn, căn nhà bây giờ đang ở là của hồi môn nhà mẹ đẻ của mẹ Diệp, là nơi duy nhất một nhà ba người bọn họ đặt chân ngay lúc này, ngôi biệt thự đã sớm bán đi để trả nợ, nếu ly hôn, ông ta nhất định là phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.

Mẹ Diệp cũng không còn tính toán thật trông cậy vào người đàn ông này tìm việc làm, nhưng lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ ông ta mỗi ngày đều sống trong mơ mơ màng màng.

Mà Diệp Thanh thấy cảnh người cha mà cô ta kính nể cũng bị quở trách, lá gan ngược lại hơi nhỏ, dưới sự uy nghiêm của mẹ, lần đầu tiên trong đời giặt quần áo nấu cơm.

Mà cô ta không biết là, đây chỉ mới là bắt đầu.

Từ ngày hôm đó, người mẹ dịu dàng của cô ta biến mất không một dấu vết, thay thế là một phụ nữ mạnh mẽ hung dữ, cô ta sợ đi học mất mặt nhưng mẹ cô một hai bắt cô phải đi.

Trên người của cô ta không còn mặc quần áo xinh đẹp yêu kiều nữa, thay vào đó là những bộ quần áo bình thường bày bán khắp nơi ở vỉa hè, ra cửa cũng không còn thuê xe để chống đỡ mặt mũi, mà là lái một chiếc xe đạp cũ nát, xe đạp cũ phát ra tiếng "Bịch bịch" khiến cho cô ta ăn ngủ không yên......

Dĩ nhiên, Cảnh Vân Chiêu sẽ không đi chú ý đến cuộc sống của Diệp Thanh như thế nào, chỉ là thứ hai lúc khai giảng nhìn thấy các bạn học đối với Diệp Thanh kính nhi viễn chi (1) cùng với thái độ ẩn nhẫn không lên tiếng của cô ta, cô mới tặc lưỡi một tiếng.

Hơn nữa Diệp Thanh hình như bị dì Diệp đặc biệt "giáo dục", mỗi lần nhìn thấy cô, lập tức tránh như tránh rắn rết. Cuộc sống cô đột nhiên trở nên rất là an tĩnh, quỹ đạo như bình thường, thứ bảy đúng hẹn đi đến nơi của ông Từ, cuộc sống trôi qua vô cùng phong phú.

Người mà lạ lùng nhất là Cam Cận Thần, kể từ sau khi gặp cô ở bệnh viện, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng hoài nghi, mỗi lần nhìn lên thấy Tô Sở đi gần gũi với cô, lập tức đưa Tô Sở đi, dáng vẻ như gà mẹ bảo vệ gà con, Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy có chút buồn cười.

Mười ngày sau, căn hộ nhỏ mà ba người sống được dọn dẹp thật chỉnh tề, nghênh đón ông nội Cam kiểm tra.

Bài kiểm tra hằng tháng của ông Cam, đến rồi!

---------------------

Thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.